Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thì ra là anh”. Ngô Bình nhìn đối phương, ánh mắt cực kì lạnh lùng: “Tốt lắm, tôi đang muốn tìm anh đây”.

Tên Mã Ngoan đó vừa tiến lại gần, vẫn chưa kịp thi triển phép thần thông thì đã bị một sức hút kéo về trước mặt Ngô Bình. Không biết tại sao, cổ của hắn bị Ngô Bình bóp chặt, cả người mất hết sức lực, mặt đỏ lập tức đỏ bừng lên vì ức chế.

“Đồ chó, mày cũng xứng gào thét trước mặt tao sao?”

“Rắc rắc”.

Anh vừa dứt lời thì mạnh tay bẻ gãy cổ của Mã Ngoan.

Đương nhiên, Mã Ngoan là tu sĩ, sức sống rất mạnh, cổ gãy nhưng vẫn không chết, có điều hắn đã đau đến mức đầu ướt đẫm mồ hôi, miệng liên tục kêu lên đau đớn.

“To gan”.

Các đệ tử tinh anh ai cũng nổi giận, tu sĩ lúc nãy nói Ngô Bình không biết tốt xấu xông thẳng qua, ánh sáng màu tím phát ra từ trong tay trút xuống đầu anh.

Lúc ánh sáng tím chỉ còn cách đầu Ngô Bình nửa mét thì bỗng dưng nổ tung, cùng lúc đó, cơ thể của đệ tử tinh anh đó run lên, hắn nôn ra máu. Hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ phép thần thông có sức sát thương kinh người của mình vẫn chưa chạm đến được cơ thể anh thì đã bị phá giải rồi, đấy là phép gì thế?

Ngô Bình tiến đến trước mặt người đó, nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi lạnh lùng nói: “Giờ thì anh hiểu tại sao tôi nói anh không xứng rồi chứ?”

Uy áp đáng sợ đó của anh khiến đệ tử tinh anh này tái mặt, cả người run lên, cảm thấy kinh hãi từ tận sâu trong tâm hồn. Hắn là người thông minh nên liền run run nói: “Sư huynh, tiểu đệ có mắt không tròng, không biết sự lợi hại của sư huynh, tiểu đệ đáng chết, tiểu đệ xin lỗi sư huynh”.

Hắn lùi lại vài bước rồi cúi lạy Ngô Bình.

Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi nói: “Dù sao thì mọi người cũng là đồng môn, tôi cũng không so đo với anh nữa”.

Anh vừa nói vừa bước đến trước mặt Hoắc Đình, lạnh lùng nói: “Anh tên Hoắc Đình đúng không? Bắt đầu từ hôm nay, vị trí này là của tôi, anh đứng dậy đi”.

Hoắc Đình nổi giận, lạnh lùng nói: “Anh cũng to gan đấy, dám nói chuyện như thế với tôi”.

Vân Thường: “Hoắc Đình, bây giờ công tử nhà tôi là đệ tử số một của Huyền Minh giáo, anh ấy có quyền quản lý tất cả đệ tử tinh anh và đệ tử chân truyền, anh nhường chỗ cho anh ấy là hợp với ý trời”.

Cái gì? Đệ tử số một?

Hội trường náo động, tất cả mọi người đều tỏ vẻ không thể tin nổi.

Hoắc Đình lên cao giọng, nói: “Đệ tử số một? Vớ vẩn, không thể nào”.

Ngô Bình đưa tay phải ra, lòng bàn tay xuất hiện một luồng Huyền Minh Tiên Khí, sau đó biến thành một bức phù văn. Bức phù văn vừa xuất hiện thì tất cả mọi người ở đó đều có cảm giác sức mạnh trong người mình đang bị khống chế. Tất cả công pháp mà họ tu luyện đều bắt nguồn từ công pháp được sư tổ dựa vào Huyền Minh Tiên Khí tạo ra. Vì vậy, một khi gặp phải tiên khí huyền hoàng thật sự, sức mạnh của họ sẽ bị khống chế hoàn toàn.

“Tiên khí huyền hoàng”. Hoắc Đình hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ đứng dậy, quỳ một chân xuống đất: “Tiểu đệ Hoắc Đình ra mắt đại sư huynh”.

Tất cả đệ tử của Huyền Minh giáo đều phải gọi đệ tử số một là đại sư huynh, Hoắc Đình cũng không ngoại lệ.

Hoắc Đình cũng đã thừa nhận rồi nên những người khác cũng thi nhau quỳ xuống, chào đệ tử số một Ngô Bình.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Đứng dậy cả đi. Hôm nay tôi đến là để gặp mặt mọi người, cùng làm quen với nhau. Chỉ là không ngờ lại xảy ra chuyện không vui như thế này”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK