Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Nhược Tuyết nhìn trái rồi lại nhìn phải, cảm thán: “Sếp à, nhà anh rộng thật đấy”.

Ngô Bình đáp: “Ở nhờ thôi. Nhà tôi đang sửa”.

Chu Nhược Tuyết nói: “Là căn biệt thự đang xây dựng trong thôn ấy à? Trông hoành tráng phết, chắc là anh tốn nhiều tiền lắm?”

“Cũng bình thường”, Ngô Bình rót một cốc nước cho cô ấy, “Chu Nhược Tuyết này, một người xinh đẹp như cô, sao lại làm bên hình sự vậy? Không sợ nguy hiểm à?”

Chu Nhược Tuyết hơi cúi đầu. Nhìn chằm chằm vào cốc nước, cô ấy kể: “Bố tôi là cảnh sát phòng chống ma tuý. Mười năm trước, khi truy đuổi tội phạm ma tuý, ông ấy đã bị tên tội phạm đâm một nhát, mất máu quá nhiều, cuối cùng không qua khỏi. Lúc đó, tôi đang học cấp ba. Tôi căm thù bọn xấu xa ấy, nên đã thi vào trường Đại học Cảnh sát Tỉnh”.

Ngô Bình sững ra, vội cất lời: “Xin lỗi vì đã khiến cô nhớ đến chuyện buồn”.

Chu Nhược Tuyết đáp: “Không sao. Tôi làm đơn mấy tháng nay, muốn chuyển công tác sang đội chống ma tuý nhưng cấp trên không đồng ý. Họ bảo là nữ giới không phù hợp truy bắt tội phạm ma tuý”.

Lúc này thức ăn đã nấu xong, người làm vừa bưng lên. Chu Nhược Tuyết ăn từng miếng nhỏ, đôi mắt xinh đẹp bỗng liếc nhìn Ngô Bình: “Sếp có thể điều tôi sang Tổng đội Phòng chống ma tuý tỉnh không ạ?”

Ngô Bình hỏi: “Tại sao cô muốn làm bên phòng chống ma tuý?”

Chu Nhược Tuyết siết chặt nắm tay: “Tôi muốn tìm bọn buôn ma tuý đã hại chết bố tôi!”

Ngô Bình chau mày: “Mười năm rồi mà bọn đấy vẫn chưa bị truy quét à?”

Chu Nhược Tuyết lắc đầu: “Vẫn chưa. Đó là một tập đoàn buôn ma tuý quy mô lớn xuyên biên giới, tên là Quần Phong, tổ chức cực kỳ nghiêm ngặt. Mười năm nay, chúng không những không biết điều mà còn càng ngày càng lộng hành. Tôi có hỏi một người bạn làm trong đội chống ma tuý. Quần Phong đang kiểm soát một phần ba thị trường ma tuý trong nước. Ngoài ra, chúng còn có liên hệ với các tổ chức buôn ma tuý ở Đông Nam Á, La Sát, Bán đảo, và Nam Mỹ”.

Ngô Bình khó hiểu: “Tập đoàn lớn như vậy mà vẫn không bị truy quét, lạ thật”.

Chu Nhược Tuyết nói: “Tôi nghi ngờ nội bộ chúng ta có nội gián của Quần Phong, mà còn đảm nhiệm chức vụ rất cao”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ hỏi giúp cô, nhưng chưa chắc thành công nhé”.

Chu Nhược Tuyết cười nói: “Cảm ơn sếp”.

Ngô Bình nhìn cô ăn, hỏi chuyện: “Sau khi bố cô qua đời, cô sống với mẹ à?”

Chu Nhược Tuyết nhẹ nhàng đáp: “Không, mẹ tôi tái giá, là cô tôi nuôi tôi khôn lớn”.

Ngô Bình gật đầu: “Cô của cô rất tốt”.

Chu Nhược Tuyết “ừ” một tiếng: “Là đối xử với tôi rất tốt”.

Nghĩ đến cậu em họ, cô ấy bèn hỏi: “Sếp à, tôi có thể nhờ vả anh một chuyện nữa không ạ?”

Ngô Bình bật cười: “Cô có nhiều chuyện thật”.

Chu Nhược Tuyết cười hề hề: “Chuyện cuối cùng ạ. Tôi có cậu em họ, nhỏ hơn tôi hai tuổi, mới tốt nghiệp năm ngoái. Nó học luật, muốn làm luật sư. Nhưng thằng nhóc này yêu cầu cao mà năng lực thì thấp, liệu nó có thể thành công khi đến Hải Thành không?”

Ngô Bình đáp: “Cô nghĩ tôi là Phật tổ Như Lai à, chuyện gì cũng giúp được?”

Chu Nhược Tuyết cười nói: “Vì tôi thấy sếp cừ mà, biết đâu anh có cách”.

Ngô Bình bảo: “Vậy để tôi hỏi giúp cô”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK