Ngô Bình chớp mắt bất ngờ hỏi: “Mẹ ơi, con còn chưa dẫn vài người đến gặp mẹ. Giờ mẹ muốn gặp ai?”
Trương Lệ: “Hôm qua, mẹ mơ thấy Mộng Trần Liễu, còn có Ngọc Chức và Hạnh Hương nữa”.
Ngô Bình gãi đầu nói: “Con cũng thấy họ ở dưới này thích hợp hơn, đợi khi nào chín muồi rồi để các cô ấy đến. Nhưng mẹ đã nói, hôm nay con sẽ đi gặp họ”.
Trương Lệ: “Trước đây trong nhà chúng ta còn có Hồng Lăng, Mộc Linh, Lý Dư, Lý Tố, Vũ Phi, Lý Huyền Phách, Lý Thiên Thạch, à chẳng phải bên cạnh con còn có vài Long vệ à? Mấy đứa bé này rất nghe lời. Bây giờ cái nhà này nhiều chuyện quá, mà bên cạnh chẳng ai đáng tin cả”.
Ngô Bình vội vàng gật đầu: “Được, con sẽ đi tìm họ ngay”.
Anh đành chia ra một chút ý niệm trong đầu để bước vào Thấp Duy thế giới, tìm những người này. Thật ra hiện tại cuộc sống của họ cũng rất tốt, vả lại còn có anh là chỗ dựa lớn nên không ai dám trêu họ.
Nhưng Ngô Bình vẫn đi hỏi ý kiến họ xem có đồng ý tới không, nếu họ muốn ở lại thì anh không ép.
Nhưng mọi chuyện làm anh bất ngờ, mọi người đều muốn đến sống ở kiếp sau trong vũ trụ chủ. Ngô Bình cũng thuần thế quyết đi, lần lượt đưa những người này đến vụ trụ chủ nhưng trước mặt, anh chỉ đưa những người Trương Lệ nhắc đến thôi.
Thật ra anh đã muốn đưa các cố nhân và bạn bè, người thân lúc trước vào vũ trụ chủ rồi. Chỉ là hai bên thế giới còn có năng lực chênh lệch rất xa nhau, nên khi đó anh chưa đứng vững gót chân, chỉ đành đưa vài người đến trước. Bây giờ dù là thực lực hay tài nguyên anh đều đủ điều kiện, thế là rất dễ dàng dẫn họ đến.
Trước tiên, anh đưa Lý Dư, Lý Tố và con của họ đến. Lý Dư và Lý Tố đều là rồng, mà rồng của Thấp Duy thế giới muốn sang thành Chân Long của vũ trụ chủ thì bắt buộc Ngô Bình cung cấp một ít tư chất quý hiếm chính là Long Nguyên.
Anh chạy đến Kho tiên, tìm Long nguyên trong đó ra. Long Nguyên là chí bảo của Long tộc, một viên Long Nguyên to bằng quả trứng gà có giá bán hơn vài tỷ tiền đại đạo. Anh mua năm trăm miếng Long Nguyên, tiêu hết hơn một vạn ức tiền đại đạo.
Thoáng chốc, trước mặt của Ngô Bình đã hiện ra mấy bóng ảo của rồng. Anh sử dụng thủ đoạn, thúc dục Long Nguyên cho họ chân thật cơ thể. Thoắt cái, mấy con rồng có được thực lực ngang ngửa với Long tộc ở vũ trụ chủ.
Lý Dư và Lý Tố dẫn con của họ quỳ xuống mặt đất gọi: “Chủ nhân!”
Ngô Bình gật đầu: “Bà nội nhớ hai người lắm, mau qua đó đi”.
Sau đó, là Hỉ Bảo và Hỏa Hoàng Nhi, họ là con nuôi của Ngô Bình. Ngô Bình giữ họ lại là muốn họ ở lại nơi chốn cũ của họ, dù sao còn có rất nhiều người cũ cần sự chăm sóc của họ. Thực lực của Hỉ Bảo và Hỏa Hoàng Như rất mạnh, anh rất yên tâm khi có họ.
Nhưng bây giờ anh cũng nhớ Hỏa Hoàng Nhi và Hỉ Bảo rồi, bây giờ quyết định đưa họ về.
Ngô Bình yêu cầu rất cao về Hỏa Hoàng Nhi và Hỉ Bảo, nên anh chuẩn bị một món dị bảo cho Hỏa Hoàng Nhi, nó là thứ mạnh nhất trong vũ trụ Hỗn Độn Sinh Linh, tên máu Thần Hoàng. Mỗi giọt máu Thần Hoàng có giá trị hơn một trăm vạn tiền đại đạo, vả lại chỉ có sản xuất trong Kho tiên. Ngô Bình, hết ba nghìn giọt máu Thần Hoàng.
Nhờ có sự trợ giúp giữa máu Thần Hoàng và Thần Dịch, thực lực của Hỏa Hoàng Nhi lập tức tăng ngang ngửa với tu sĩ Cửu Biến Cảnh trong vũ trụ chủ. Thậm chí, tư chất của cô bé là nghịch thiên nên chỉ cần tu luyện trong thời gian ngắn đã có thể đạt được thực lực siêu phàm.
Tình hình của Hỉ Bảo cũng không thua kém lắm, Ngô Bình sử dụng đan dược và Thần Dịch tăng tu vi cho hắn ta.
Từ đó, Ngô Bình giúp lão gia Linh Hòe biến thành Mộc Linh và đưa lão ấy với vài vị Thần Chiếu cũ đến vũ trụ chủ. Sau đó, làm nhóm người Hoa Kiến Mỹ Cơ, Thiên Đại, Tinh Dã, vân vân…
Ngô Bình không dư nhiều thời gian đưa qua quá nhiều người, nên chỉ đưa đến mấy người Trương Lệ nhắc thôi.
Trương Lệ thấy vậy rất vui mừng nói: “Tiểu Bình này, nếu con rảnh thì nhớ đưa những người khác đến nữa nhá”.
Ngô Bình vội nói: “Con biết rồi mẹ. Mà con có chuyện muốn bàn bạc với mẹ nữa”. Anh sẽ nói chuyện cưới bốn người Lý Thuần Như cho bà biết.
Trương Lệ im lặng vài giây rồi nói: “Mọi người đều là cô gái tốt, không xét nét về tình hình của nhà chúng ta, đương nhiên chúng ta cũng chẳng có gì phải nói. Con chuẩn bị đi, rồi nói với mẹ và ông bà nội của con”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Hỉ Bảo nói: “Cha lại muốn kết hôn à?”
Ngô Bình liếc Hỉ Bảo trong bảo khố, nói: “Một thời gian nữa, con cũng đi theo Hồng Lăng học đi”.