Thanh Đồng Thần Vương cười quái dị một hồi: “Nhân loại hèn mọn, ngươi chỉ phách lối được bây giờ thôi, đến lúc đó ngươi sẽ khóc lóc cầu xin bản vương!”
Ngô Bình: “Bớt nói nhảm, tôi hỏi ông, tại sao một Thần Vương như ông lại tới Côn Luân?”
Thanh Đồng Thần Vương: “Cung điện Thanh Đồng là nơi chế tạo thần khí, muốn gia tăng uy lực thần khí cần hấp thu hồn phách. Chất lượng hồn phách của sinh linh thiên hạ và Nhân tộc các ngươi không tệ, nên ta đến đây”.
Ngô Bình nheo mắt lại: “Thì ra cứ ba trăm năm ông lại tới đây một lần là vì muốn hút hồn phách nhân loại? Như vậy, một lần ông đã giết chết bao nhiêu người!”
Thanh Đồng Thần Vương: “Cũng không nhiều, chỉ một tỷ”.
Ngô Bình tức giận nói: “Tội ác tày trời! Hôm nay, tôi phải giết ông!”
Thanh Đồng Thần Vương cười lạnh: “Giết ta? Ta có thần lực Thanh Đồng, có thể chống lại Đại kiếp kỷ nguyên. Thần lực Thanh Đồng là một trong mười hai Cổ thần lực, có nó, không ai có thể giết được ta!”
Ngô Bình: “Thật sao? Đó là ông đánh giá quá cao chính mình, hôm nay tôi sẽ khiến ông chết rõ ràng!”
Thanh Đồng Thần Vương thản nhiên nói: “Nhân loại hèn mọn, ta thấy tư chất của ngươi không tệ. Nếu ngươi chịu làm nô bộc của ta, ta có thể ban cho ngươi thần lực Thanh Đồng, thế nào?”
Ngô Bình: “Giết ông, tôi cũng đoạt được thần lực Thanh Đồng. Thân thể loại Thần Vương như ông chắc chắn sẽ đúc được vương tọa, đúng không?”
Thanh Đồng Thần Vương cười quái dị: “Nhóc con, ngươi cứ tiếp tục phách lối, nhưng cuối cùng sẽ chết thê thảm!”
Ngô Bình không nói nhảm với ông ta nữa, tiếp tục hội tụ mười loại lực đại đạo.
Nửa ngày trôi qua, rốt cuộc Thanh Đồng Thần Vương cũng cảm giác được điều không ổn, bởi vì một sức mạnh kinh khủng có thể uy hiếp tính mạng của ông ta đang dần hội tụ.
“Ngươi đang làm gì?”. Ông ta lớn tiếng hỏi.
Ngô Bình: “Tôi làm gì cũng cần nói cho ông biết sao? Chờ chết đi, rác rưởi!”
Thanh Đồng Thần Vương điên cuồng rống lớn: “Thần lực Thanh Đồng, phá!”
Lấy cung điện Thanh Đồng làm trung tâm, một năng lượng cuồng bạo tuôn ra, vạn vạn sao trời nháy mắt vỡ vụn, ván cờ Thiên Địa bị nới lỏng. Thanh Đồng Thần Vương hưng phấn, thân thể to lớn lao thẳng ra ngoài, hình tượng của ông ta rất cổ quái, mắt lồi tai vuông, giống như một pho tượng đồng.
Thanh Đồng này cao trên vạn mét, thân được bao phủ bởi lớp rỉ xanh. Vung tay lên, hàng vạn sao trời lại nổ tung.
“Nhóc con, xem ngươi trụ được bao lâu!”, ông ta cười nói.
Ngô Bình có chút nóng nảy. Xem ra, Thanh Đồng Thần Vương sẽ xông ra khỏi ván cờ trước khi sát cuộc Thập Phương hình thành.
Anh cắn răng kích hoạt bùa thần Đại Tịch Diệt. Bùa thần này là Thái Hoa Đạo Tôn tặng anh, sát phù cấp Đạo Tôn cất giữ trong nguyên thần, chỉ có thể sử dụng ba lần.
“Đại Tịch Diệt Thuật!”
Một đạo sát quang sáng ngời xuất hiện, Thanh Đồng Thần Vương nhanh chóng trốn vào trong cung điện. Kết quả, sát quang rơi xuống cung điện Thanh Đồng tạo ra chấn động lớn khiến bên trên xuất hiện những vết nứt nhỏ.