Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càn Tiêu Trần thở dài, nói: “Uổng công đến rồi, thì ra nỗ lực mấy đời của tổ tiên tôi đều là vô ích”.

Ngô Bình cũng bắt đầu quan sát xung quanh, lúc này, mắt cậu xuất hiện một luồng sáng đỏ, đấy là sức mạnh của trăng huyết. Thông qua trăng huyết, cậu phát hiện trong miếu thần không trống trải như thế mà vẫn có đặt một số thứ.

Chẳng hạn như ở chỗ cách cậu mười bước có một cái kệ hình vuông màu tím, bên trên có một chén ngọc, trong chén có nửa chén nước màu xanh biếc, liên tục bốc ra khí màu xanh, cuồn cuộn bay lên, ngưng tụ thành trăm ngàn phù văn trên không trung với khí tức thần bí.

Ngô Bình liếc nhìn chén ngọc rồi lại nhìn sang Càn Tiêu Trần và phát hiện anh ta thật sự không nhìn thấy chén ngọc đó. Cậu giật mình, thầm nghĩ lẽ nào chỉ có người được thần quang gột rửa mới có thể nhìn thấy những thứ này sao?

Cậu đến trước chén ngọc, đưa tay ra cầm nó lên, có điều lúc cậu cầm chén ngọc lên thì nó bỗng xuất hiện trước mắt mọi người.

Điền Mỹ Mỹ thấy Ngô Bình bỗng lấy ra một cái chén thì cười, hỏi: “Sư huynh, anh khát rồi à? Tôi còn sữa chua này, anh có cần không?”

Ngô Bình “ồ” một tiếng rồi nói: “Tôi có nước”.

Cậu nhìn chất lỏng màu xanh lá trong chén, ngửi thử thì nghe mùi hương kì lạ. Theo hiểu biết của cậu về thuốc, cậu chắc chắn thứ này không có độc. Dù sao cũng không có hại nên cậu đã chấm nhẹ ngón trỏ rồi đưa vào miệng”.

Với lượng nhỏ như thế, dù cho có độc thì cậu cũng không sợ sẽ có hại cho bản thân.

Bỗng dưng, chút chất lỏng màu xanh đó đã biến thành một luồng năng lượng trong miệng cậu rồi lập tức truyền vào trong cơ thể cậu. Kinh mạch trong người cậu không chịu nổi sức mạnh đó, cuối cùng, chúng đã chạy hết vào trong một huyền mạch của Ngô Bình và tích lũy bên trong, sau đó từ từ để cơ thể cậu hấp thụ.

Ngô Bình nhắm mắt, cảm nhận từ từ và cảm thấy vô cùng bất ngờ. Cậu phát hiện nước thuốc này dường như có thể kích thích khả năng tiến hóa tiềm ẩn trong người cậu. Có điều, cậu uống quá ít nên vẫn chưa đánh thức được hoàn toàn.

Cậu hỏi thầm Phương Lập: “Nếu trong miếu thần có một chén ngọc, trong chén có chứa nước thuốc màu xanh lục thì đó là thứ gì?”

Phương Lập không phải ngốc, ông ta nhìn vào chén ngọc trong tay Ngô Bình, trong lòng vô cùng bất ngờ, thầm nói: “Cậu chủ, nếu tôi không đoán nhầm thì chắc đây là thần lộ”.

Ngô Bình: “Thần lộ là gì?”

“Là phần thưởng mà thần linh ban cho thần bộc có công lớn nhất. Theo như tôi biết mỗi Thần Quốc cũng chỉ có mấy chục giọt thần lộ mỗi năm, đến quốc vương của Thần Quốc cũng không có quyền phân chia thần lộ. Thần linh thưởng thứ này cho ai thì bắt buộc phải cho người đó uống. Tôi nghe nói đã từng có người có được ba mươi giọt thần lộ một lần, kết quả trong vòng một năm đã liên tục thăng cấp, cuối cùng trở thành cao thủ của một thời đại”.

Ngô Bình liếc nhìn chiếc chén ngọc, chén ngọc này không phải nhỏ, bên trong có ít nhất cũng phải một trăm ngàn giọt, nếu nó là thần lộ thì chẳng phải cậu đã phát tài rồi sao?

Phương Lập tiếp tục nói: “Thần lộ có nhiều loại, nếu trong điện có thần lộ thì nhất định là thần lộ của cổ thần, hiệu quả của nó tốt gấp mười lần thần lộ bình thường”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi lặng lẽ cất chén ngọc, sau đó nhìn sang hướng khác.

Trước mặt tượng thần, có một bàn thờ, trên bàn thờ đặt hai xâu tiền chữ, những đồng tiền này đều to bằng bàn tay, màu vàng, bên trên có đúc thần văn, mỗi xâu gồm ba mươi tiền, tổng cộng gồm sáu mươi đồng tiền vàng.

Lúc này mọi người đều đang tìm kiếm xung quanh, Ngô Bình lấy hai xâu tiền đem cất, đồng thời mở một xâu tiền vàng và hỏi: “Ông Phương, đây là thứ gì?”

Phương Lập nhận lấy đồng tiền, quan sát, sau đó mắt sáng lên và nói: “Đây là tiền thần có thể hấp thụ niệm lực của thần linh, thường thì sẽ không dùng để giao dịch, vì nó rất hiếm nên không ai dùng nó như tiền. Trong tiền thần có sức mạnh của thần linh, thường được thần linh cấp cao dùng dùng phần thưởng, ban cho thuộc hạ của mình. Thường thì chỉ có những người nhiều lần lập công lớn mới có thể có được một đồng tiền thần”.

“Có thể bán tiền thần không?”, Ngô Bình hỏi.

Phương Lập suy nghĩ rồi nói: “Nếu không phải đói đến mức không có cơm ăn thì không ai bán nó cả. Nghe đồn tiền thần có một công dụng đặc biệt”.

“Công dụng gì?”, Ngô Bình hỏi.

“Sai khiến thần”. Phương Lập nói từng câu từng chữ: “Tiền thần ở một số lượng nhất định, cộng thêm một số biện pháp khác như thần chú, thần trận thì có thể sai khiến được thần linh làm theo ý mình”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Thì ra còn có tác dụng này nữa, vậy đúng là hàng tốt”.

Những người khác cũng không phát hiện được gì, Càn Tiêu Trần là người thất vọng nhất, đi một vòng rồi ra ngoài ngay, đến tìm Thạch Thiên Phấn nói chuyện.

Ngoài ra, Ngô Bình cũng không tìm thấy được gì khác nữa nên đã lập tức đưa mọi người rời khỏi đại điện.

Sau khi mấy người họ đi khỏi thì cửa điện lại tự động đóng lại một cái “ầm”.

Thạch Thiên Phấn vội hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Ngô Bình: “Đấy là một ngôi miếu thần, bên trong thờ cúng Nguyệt Thần”.

Thạch Thiên Phấn ngơ ra: “Nguyệt Thần?”

Ngô Bình: “Sao thế?”

Thạch Thiên Phấn thở dài, nói: “Nguyệt Thần là khắc tinh của Thạch tộc chúng tôi, hèn gì như vậy”.

Ngô Bình: “Anh có thể chuyển khỏi chỗ này, tránh xa miếu thần một chút”.

Thạch Thiên Phấn thở dài: “Chuyển đi nào có dễ dàng vậy, việc tôi có thể làm bây giờ chỉ có thể là rời khỏi đây”.

Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Sao sức mạnh của Nguyệt Thần lại khắc chế các anh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK