Ngô Bình vung kiếm lên, bốn đường cào kia lập tức bị cắt đứt, sau đó anh hừ lạnh nói: “Con báo nhỏ này nghịch ngợm quá”. Dứt lời, anh đột nhiên ngồi cưỡi lên lưng con báo đen kia.
Báo đen tức giận nhảy dựng lên, muốn ném Ngô Bình xuống. Nhưng Ngô Bình nắm chặt da lông của nó, đồng thời kẹp chặt hai chân lấy lưng của con báo.
Báo đen điên tiết vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, nhưng nó làm cách nào thì Ngô Bình vẫn đứng vững trên lưng nó. Sau một canh giờ giằng co, báo đen đột ngột yên lặng lại, nó vừa liếc mắt rồi chạy như điên về một hướng.
Ngô Bình cười hỏi: “Báo con muốn thần phục rồi à?”
Con báo đen không thèm quan tâm anh mà vẫn tiếp tục chạy đến cạnh rừng rậm, Ngô Bình vừa nhìn đã phát hiện một mảnh đá vụn nằm ở rừng rậm, diện tích bãi đá này rất rộng dường như không nhìn thấy điểm đích. Nơi xa xa kia, còn có một ngọn núi không tính là cao, trên núi mây mù bao vây dày đặc.
Con báo đen đứng đó gầm một tiếng vào ngọn núi ở đằng xa đó, trong núi kia cũng vang lên tiếng gầm giận dữ truyền lại.
Ngô Bình hiểu ra, thì ra con báo đen này muốn tìm đồng bọn để đánh với mình. Anh bật cười hỏi: “Báo con muốn gọi đồng bọn đánh ta đó hả?”
Con báo đen tức giận gầm lên, đột nhiên tăng tốc độ lên rồi chạy đến ngọn núi phương xa. Nó vừa đến trước núi đã thấy một con hổ vọt đến, con hổ này to hơn con báo đen, cả người toàn là màu vàng. Con hổ thấy con báo đen bước vào địa bàn của mình, vô cùng tức giận gầm lên nhào đến giết con báo đen kia.
Con báo đen cũng nhào lên, sau đó quay lưng để tỏ ý với con hổ vàng. Con hổ vàng mặc kệ người hay báo, nó há miệng cắn đến, kết quả Ngô Bình nghiêng đầu một bên rồi bóp lấy cổ con hổ vàng bằng một bàn tay. Con hổ vàng lập tức không thở nổi, vung móng vuốt cào mạnh về phía Ngô Bình nhưng đều bị anh hất bay bằng tay.
Sau vài phút giãy giụa, con hổ vàng rên rỉ, đôi mắt như muốn nói: Ta nghe lời, ngươi đừng bóp cổ ta nữa.
Ngô Bình tủm tỉm hỏi A Bạch: “Con hổ này cũng là Thú Vương phải không?”
“Không phải! Nó là Bá Thiên hổ, tuổi nó còn nhỏ nhưng sức chiến đấu không thua gì báo đen đâu”.
Ngô Bình nói ngay: “Hổ con này, ta bỏ ngươi ta nhé, mà ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời đấy”.
Con hổ vàng vội vàng gật đầu, nước mắt nhanh chóng ứa ra.
Ngô Bình lập tức buông tay, con hổ vàng vội vàng chạy cách anh hơn mấy trăm mễ, rồi quay đầu chạy lên núi.
Ngô Bình: “Này, hổ con sao chạy vậy?”
Sau đó, anh vỗ đầu con báo đen nói: “Báo con, đuổi theo hổ con mau đi”.
Con báo đen tức giận gầm lên, kiên quyết không cử động.
Ngô Bình nắm tai trái của nó nói: “Nếu ngươi không nghe lời ta, ta kéo đứt tai ngươi cho xem”.
Anh kéo hơi mạnh một chút, con báo đen đã ăn đau kêu “ngao ngao”, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chạy lên núi.
Khi họ đi lên núi, Ngô Bình nhìn thấy một sơn động khổng lồ trước mặt. Trong sơn động, con hổ vàng kia núp vào chỗ sâu nhất trong sơn động, đôi mắt nhìn chăm chú Ngô Bình và báo đen đứng ngoài cửa.
Ngô Bình vung nắm tay lên đánh mạnh vào đầu báo đen, nói lớn: “Có chịu phục không! Phục chưa!”
Báo đen ăn đau rên lên liên tục, nhưng Ngô Bình không dừng tay, đánh đến nó cả người đều là máu, không còn sức nằm trên mặt đất.
Lúc này Ngô Bình rút Bạch Hổ Tiên kiếm ra, lẩm bẩm: “Báo con không nghe lời, ta giết làm thịt. Ta đoán, thịt Thú Vương chắc ăn ngoan lắm”.
Tuy con báo đen bị đánh ngã nhưng không bị thương nặng, nó vừa nghe Ngô Bình nói muốn ăn nó lập tức dựng thẳng đứng lỗ tai lên. Cuối cùng, nó gầm lên tiếng không cam lòng rồi đặt đầu lên chân Ngô Bình, lật cơ thể mình lại để lộ cái bụng ra, tỏ vẻ thần phục Ngô Bình.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Giỏi, mày là báo con nghe lời”. Sau đó, anh vỗ vỗ đầu của nó, lấy ít thịt khô cho nó ăn.
Lúc này, Ngô Bình lại hướng mắt nhìn con hổ vàng trong động hỏi: “Hổ con, ngươi đã quyết định được chưa? Ngươi muốn bị ta ăn thịt, hay ngoan ngoãn nghe lời của ta đây?”