Ngô Bình thờ ơ nói: “Điều này chứng tỏ anh chẳng hiểu gì về sức mạnh cả”.
Dứt lời, anh mặc kệ hắn ta rồi kéo Vân Thường rời đi.
Cao Hải cười nói: “Ngô sư đệ, ở lại đã. Chú đánh bại Trình Vệ rồi là có được thân phận đệ tử chân truyền cấp hai đấy. Cho nên cậu phải đến đại điện thăng cấp để lấy danh hiệu của đệ tử chân truyền cấp hai”.
Ngô Bình: “Cảm ơn anh, em sẽ đi luôn”.
Vân Thường cười nói: “Sư huynh lợi hại quá, vừa đến đã trở thành đệ tử chân truyền rồi”.
Ngô Bình: “Vân Thường, Huyền Minh Giáo có bao nhiêu đệ tử chân truyền cấp hai?”
Vân Thường: “Có gần 200 trong tổng số 3000 đệ tử”.
“Đệ tử chân truyền cấp một thì sao?”
Vân Thường: “Cấp này thì có gần 50 người, đương nhiên trên chân truyền còn có đệ tử tinh anh, nhưng giờ chỉ có đúng tám người thôi, họ đều là tu sĩ cảnh giới Thần Thông”.
Ngô Bình: “Đệ tử chân truyền cấp một có ai ở cảnh giới Thần Thông không?”
Vân Thường: “Không, ai ở cảnh giới Thần Thông thì cũng lên thành tinh anh hết rồi”.
Ngô Bình: “Đệ tử chân truyền cấp một có yêu cầu gì về cảnh giới không?”
Vân Thường: “Về lý thì không, nhưng cơ bản đều phải đạt từ tầng thứ bảy cảnh giới Luyện Khí trở lên. Đương nhiên nếu sư huynh có thể đánh bại một đệ tử chân truyền cấp một thì sẽ giành được thân phận của người đó luôn. Đãi ngộ của đệ tử cấp này rất tốt, đó là thân phận mà mọi đệ tử đều ao ước”.
Ngô Bình: “Không vội, chờ anh lên cảnh giới Luyện Khí rồi sẽ đột phá lên cấp này sau”.
Trong lúc nói chuyện, họ đã đến đại điện thăng cấp. Ngô Bình đã trở thành đệ tử chân truyền cấp hai, sau khi đến đây, anh thấy trưởng lão phụ trách luôn nhìn mình với ánh mắt rất lạ.
Ra khỏi đó xong, Ngô Bình hỏi: “Vân Thường, tại sao trưởng lão kia nhìn anh lạ thế nhỉ?”
Vân Thường: “Vì đã mấy chục năm rồi không có đệ tử nào thăng cấp lên thành đệ tử chân truyền cấp hai nhờ khiêu chiến vượt cấp, cho nên người ta mới thấy tò mò. Huyền Minh Giáo còn có một quy tắc bất thành văn là đệ tử nào khiêu chiến vượt cấp thành công sẽ bị trả thù, sau đó liên tục bị các cường giả mạnh mẽ hơn khiêu chiến”.
Ngô Bình cau mày: “Liên tục bị khiêu chiến ư? Họ định làm gì vậy?”
Vân Thường: “Chẳng đệ tử chân truyền nào muốn bị khiêu chiến, vì như thế là đụng đến lợi ích của họ. Vì vậy, có nhiều đệ tử chân truyền đã kéo bè kết phái, ai dám khiêu chiến người trong nhóm họ thì sẽ bị cả nhóm trả thù”.
Ngô Bình cười mỉa: “Tuỳ họ, anh không ngại cho thêm vài tên bị thương đâu”.
Vân Thường cười nói: “Em thấy cũng đúng, nhưng sư huynh vẫn phải cẩn thận, phòng người khác giở thủ đoạn. Huyền Minh Giáo rất lớn nên cũng khá phức tạp”.
Ngô Bình: “Không phải lo, à chúng ta đi xem lò luyện đan bị hỏng kia đi”.