Tiêu sư lớn tuổi nói: “Tiêu sư Ngô, người nay lai lịch bất minh, tốt nhất đưa anh ta vào trong, tránh để lại họa”.
Ngô Bình gật đầu, cử hai tiêu sư khiêng thi thể vào sau miếu.
Vừa sắp xếp người xong xuôi thì có một đám sát thủ chạy đến, đám người này không lại gần miếu hoang, mà cử một người đi vô, người đến đeo mặt nạ, anh ta ở bên ngoài miếu nói vào: “Ai ở bên trong có quyền nói chuyện được”.
Ngô Bình xuất hiện trước cửa miếu, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”
Đối phương nói: “Muốn hỏi thăm thử, vừa nãy có người chạy ngang đây không?”
Ngô Bình: “Chúng tôi đang ăn cơm, không chú ý”.
Người kia gật đầu: “Cảm ơn”. Nói xong thì quay người rời đi.
Đám sát thủ kia tìm kiếm một vòng xung quanh không thấy tung tích gì, tiếp tục đuổi về phía trước.
Đợi đám người này đi xa, tiêu sư lớn tuổi nói: “Quản lý phía dưới địa phương và hoàng triều đế quốc khác nhau, kiểu chuyện như giết người cướp đạo này cực kỳ nhiều”.
Ngô Bình: “Tông chủ không có tâm sức quản lý, chúng ta phải cẩn thận chút”.
Ăn xong bữa tối, đám sát thủ kia lại xuất hiện, lần này bọn họ trực tiếp xuất hiện bên ngoài miếu. Người dẫn đầu mặc quần áo màu đỏ, cũng đeo mặt nạ, anh ta trầm giọng nói: “Bằng hữu, các anh thật sự không nhìn thấy một người bị thương đi ngang qua sao?”
Ngô Bình nói: “Không nhìn thấy”.
Người áo đỏ hừ lạnh một tiếng: “Bằng hữu, có phải các anh giết chết người kia rồi lấy tiền trên người anh ta không”.
Ngô Bình: “Nói chuyện phải có chứng cứ”.
Người áo đó lạnh lùng nói: “Giao tiền ra, nếu không đừng trách chúng tôi ra tay giết người!”
Ngô Bình bước ra một bước, người đã ở trước mặt người áo đỏ. Người áo đỏ căn bản không kịp phản ứng, đầu đã rơi xuống từ cổ, máu bắn ra từ bên trong, sau đó ngã thẳng xuống đất.
Giết chết người áo đỏ, Ngô Bình thản nhiên nói: “Cho dù các anh là sát thủ thì cũng không thể giết người tùy tiện được chứ?”
Những người còn lại kinh sợ, đều lùi về sau.
Ngô Bình lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: “Cho các ngươi mười nhịp thở, biến mất khỏi trước mặt tôi, nếu không thì không cần đi nữa”.
Nói xong, những người kia quay đầu bỏ chạy, thi thể người áo đỏ cũng bỏ mặc.
Sau khi đám người kia chạy đi, Ngô Bình lục soát thi thể người áo đỏ, lại tìm được ba triệu Linh Tệ, anh bất giác cười nói: “Tiền thưởng vị trí đứng đầu đại hội võ đạo cũng gom đủ rồi”.
Sau khi cho người đem thi thể người áo đỏ chôn ở phía sau, Ngô Bình lài chuyển ghế ra trước cổng miếu, anh phải đợi đối phương tới cửa, tiêu diệt người áo đỏ rồi, nhưng những người kia chắc chắn sẽ không cam tâm bỏ qua, phía sau vẫn còn cuộc các chiến.
Quả nhiên, qua giữa đêm, một người đàn ông khiêng một thanh đao lớn đến, từng bước chân đạp xuống mặt đất đều chấn động, mái ngói trên miếu cũng rơi xuống, các tiêu sư cũng bừng tỉnh.
Người đến cao hơn hai mét, vác một thanh đao lớn dài chừng ba mét rưỡi, tạo thành từ thép tinh, nặng hơn nghìn cân.
Đến trước cửa miếu, đối phương đặt mạnh thanh đao xuống đất, lạnh giọng nói: “Chính là ngươi giết chết Tôn Miễn?”
Ngô Bình: “Tôi không biết Tôn Miễn anh nói là ai, nếu là nói về người mặt nạ áo đỏ kia, thì đúng là do tôi giết”.
Người này gật đầu, chân phải đạp vào đao, đao lớn bỗng bay qua. Đao quang lóe lên, một luồng đao khí màu tím chém đến, đao khí dài ba mét, rộng nửa mét, sát khí lao đến!