Giết hơn một trăm người, cơ thể người mặc áo bào bạc chao đảo chực ngã.
Đúng lúc này, có người cầm trường đao chém về phía người mặc áo bào bạc. Người mặc áo bào bạc từng bị thương, dường như hoàn toàn không để ý thấy đối phương đột kích mình.
Nhìn thấy người mặc áo bào bạc sắp bị giết, Ngô Bình đã lập tức xuất hiện sau lưng cô ấy, phất tay một cái, đánh bay người kia, trường đao trong tay hắn ta cũng vỡ vụn thành bụi.
Người mặc áo bào bạc sắp rơi xuống, Ngô Bình đỡ eo cô ấy, chớp mắt đã đến đỉnh một toà nhà gần đó, sau đó đặt cô ấy xuống.
Người mặc áo bào bạc yếu ớt ngồi trên nóc nhà, khẽ nói: "Thực lực của anh rất mạnh, xin hãy cứu người của tôi".
Ngô Bình: "Tôi và cô không quen biết nhau, cứu cô đã là từ bi rồi, cô còn muốn tôi cứu những người khác nữa à?"
Cô gái: "Nếu anh ra tay cứu người, tôi bằng lòng dâng hết tài sản của mình cho anh".
Ngô Bình vê cằm: "Cô có bao nhiêu tiền?"
Cô gái: "Ba mươi tỷ đồng Thần Long".
Ngô Bình suy nghĩ: "Chốt kèo!"
Anh giơ tay phóng một đạo kiếm quang ra, kiếm quang hoá thành ba nghìn kiếm ảnh, phóng về phía những kẻ tới xâm lược kia.
Chớp mắt, có đến mấy trăm sát thủ của nước Oa bị đánh ngã, những người còn lại đều kinh hãi, biết không đánh lại nên kéo nhau rút lui.
Ngô Bình không đuổi theo, lập tức thu lại kiếm quang.
Bỗng chốc, bầu không khí yên tĩnh trở lại, đến cả những người bị thương cũng không kêu than, lặng lẽ nhìn người mặc áo bào bạc ngồi trên nóc nhà.
Người mặc áo bào bạc kinh ngạc vì sự mạnh mẽ của Ngô Bình, nói: "Cảm ơn anh".
Ngô Bình: "Cô bị trúng độc à?"
Người mặc áo bào bạc rất bất ngờ: "Anh có thể nhìn ra được tôi bị trúng độc sao?"
Ngô Bình: "Đây là một loại độc chuyên ăn mòn thần hồn, cô chỉ còn sống được mười ngày là nhiều nhất".
Người mặc áo bào bạc thản nhiên nói: "Tôi đã sớm biết điều này rồi".
Ngô Bình: "Nể mặt ba mươi tỷ đồng Thần Long, tôi có thể cứu cô một mạng".
Người mặc áo bào bạc rất kinh ngạc: "Anh có thể trị được độc của tôi sao?"
Ngô Bình: "Đương nhiên rồi. Tìm một nơi đi, tôi trị thương cho cô trước".
Người mặc áo bào bạc gắng gượng đứng dậy, mời ba người vào phủ.
Người mặc áo bào bạc dâng trà nói: "Cảm ơn anh đã cứu giúp".
Ngô Bình: "Không cần cảm ơn, có qua có lại cả thôi, lấy mặt nạ của cô ra đi, tôi biết cô là phụ nữ".