Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Mày nói chỗ này là địa bàn của cổ Luyện Kim, vậy tại sao mày lại sống ở địa bàn của nó?”

Cổ Tương: “Vì con cổ Luyện Kim đáng chết đó luôn tìm cơ hội ăn tôi, có đều tôi sẽ không để nó đạt được mục đích đâu”.

Ngô Bình: “Thứ nhất, tao sẽ không để mày ăn cổ Thần Cơ, thứ hai, tao cũng sẽ không hợp tác với mày”.

Cổ Tương: “Không biết tốt xấu, lát nữa anh sẽ cầu xin tôi giúp anh thôi”.

Ngô Bình: “Mày nghĩ xa quá rồi”.

Giọng nói đó biến mất, không gian lại trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, cổ Thần Cơ quay lại, Ngô Bình nói: “Tiểu Thần, con cổ đó muốn tao giúp nó, nó nói ăn mày xong thì nó sẽ có thể lột xác thành thiên cổ”.

Cổ Thần Cơ giận dữ, tỏ ý mình đã ăn cổ trùng no rồi, bây giờ đã có thể lột xác.

Cổ Thần Cơ đã lột xác lần thứ tư, bây giờ sắp sửa lột xác lần thứ năm. Vô số tia sáng bắn ra, bao trọn lấy Ngô Bình, tạo thành một cái kén lớn.

Bên trong kén, cơ thể Ngô Bình chảy thành nước và bắt đầu hình thành lại. Hình dạng thật sự của Ngô Bình xuất hiện ở một bên, anh quan sát kén ánh sáng, điều khiển cho cơ thể tiến hóa hoàn mỹ, để cơ thể phù hợp với hình thể thật của mình hơn.

Bên trong kén ánh sáng, cơ thể Ngô Bình biến hóa với tốc độ vô cùng nhanh, chưa đến ba tiến đồng hồ, kén ánh sáng đã bị anh chém toạt bằng kiếm quang, một cơ thể người hoàn mỹ hơn xuất hiện.

Anh hỏi cổ Thần Cơ: “Tiểu Thần, có phải chỉ cần ăn cổ trùng là mày có thể lột xác không?”

Cổ Thần Cơ: “Chủ nhân, ăn cổ trùng giúp tôi lột xác nhanh hơn”.

Sau năm lần lột xác, năng lực giao tiếp của Tiểu Thần cũng mạnh hơn, một giọng nói phụ nữ thanh thót dễ nghe vang lên bên tai Ngô Bình.

Ngô Bình ngây ra: “Tiểu Thần, không phải mày là giống cái đấy chứ?”

Cổ Thần Cơ: “Chủ nhân, Tiểu Thần là con gái”.

Lúc này Ngô Bình mới biết Tiểu Thần cùng anh vào nam ra bắc, đồng sinh cộng tử lại là một con cổ trùng cái. Anh cười, nói: “Con gái thì con gái thôi, Tiểu Thần, bây giờ mày đã lột xác lần năm rồi, thực lực so với con cổ dưới hồ ra sao?”

Cổ Thần Cơ: “Từ lâu nó đã bị một con thiên cổ khác nhốt ở đó nhiều năm, nó không ra ngoài được, thiên cổ cũng không vào được. Hiện tại nó rất yếu ớt, đã thoái hóa đến mức cổ thần phổ thông rồi”.

Ngô Bình rất vui, hỏi: “Tiểu thần, nghe giọng mày có vẻ mày có khả năng ăn được nó nhỉ?”

Cổ Thần Cơ: “Đúng thế chủ nhân. Sau năm lần biến hóa, tôi đã có khả năng đột phá không gian, vì vậy có thể nhẹ nhàng bắt được nó, lấy đi năng lực của nó”.

Ngô Bình phấn khích: “Tiểu Thần, mày có thể cướp năng lực của những con cổ khác sao?”

Cổ Thần Cơ: “Đúng vậy chủ nhân, sau khi cướp năng lực, tôi còn có thể cải thiện năng lực của chúng nữa”.

Ngô Bình gật đầu: “Giỏi lắm”.

Cổ Thần Cơ: “Chủ nhân, tôi sẽ đi ăn nó ngay”.

Nó vừa dứt lời thì vút qua, bay thẳng xuống hồ. Ngô Bình khởi động mắt nhìn thấu vạn vật, anh nhìn thấy cổ Thần Cơ chui vào và tạo ra một đường thông dẫn thẳng đến chỗ con Cổ Tương đang nấp chỉ trong tích tắc.

Tiếp ngay đó, giọng Cổ Tương vang lên: “Mày không thể ăn tao, tao là Cổ Tương, tao sắp đột phá …”


Nhưng tiếng la của nó bỗng dưng tắt hẳn, chưa được mấy giây, cổ Thần Cơ lại chui ra, lúc này cổ Thần Cơ chỉ to bằng ngón tay út, có hình dáng như một con rồng thu nhỏ, khắp người là vảy vàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK