Nhà họ Đường xây dựng những ngôi nhà mang phong cách cổ kính, trồng cây và hoa trên đảo. Khi hòn đảo được xây xong thì Đường Thời Lộc rất thích nơi này, nếu rảnh rỗi sẽ tới đây ở một thời gian.
Sau này kế hoạch phát triển kinh tế trên đảo bị huỷ bỏ, nơi đây trở thành nơi nghỉ dưỡng của người nhà họ Đường. Hai mươi năm nay, Đường Thời Lộc còn mời thêm rất nhiều thợ lành nghề tới hoàn thiện hòn đảo.
Cho đến ngày nay, nhà họ Đường đã đầu tư vào đây hơn ba tỷ tệ. Đường Tử Di đã tính toán qua, giá trị trên thị trường hiện tại của hòn đảo này không dưới ba mươi tỷ.
Ngô Bình muốn đến đó, Đường Tử Di đương nhiên đồng ý. Cô ấy mỉm cười nói: "Được thôi, em lập tức dặn người chuẩn bị".
Trước khi trời tối, người nhà họ Đường và người nhà Ngô Bình cùng tới đảo Vân Mộng. Cảnh ở đây rất nên thơ, trên đảo có cầu phao và mấy chiếc thuyền.
Lina tối nay không nấu cơm mà được sự cho phép của Ngô Bình nên nhảy xuống hồ chơi. Là người có dòng máu của Hải thần, mỗi khi xuống nước là cô ấy có những năng lực vô cùng đáng gờm. Có hồ Vân Trạch ở đây, Lina không ngán bất cứ cao thủ nào.
Đồng thời, hai mươi long vệ cũng chia nhau canh gác các vị trí khác nhau trên đảo.
Ngô Chấn Đông và Đường Minh Huy ở trong vườn hoa uống rượu chém gió vui vẻ. Đường Tử Di, Ngô Mi và vài người khác đang buôn chuyện về thời trang và mỹ phẩm.
Ở bên bờ hồ, Ngô Bình buông cần câu cá, chờ xem có con cá nào cắn câu không. Đông Hoàng ngồi bên cạnh nhìn về phía xa xăm, cũng không ai biết nó đang nhìn cái gì.
Đột nhiên, cần câu chúc xuống, Ngô Bình câu được một con cá chép đỏ, ít cũng phải gần ba cân.
Ngô Bình đảo mắt phàn nàn: "Lina!"
Từ dưới nước vọng lên tiếng cười khúc khích, Ngô Bình thả lại con cá xuống hồ. Rõ ràng con cá này là Lina cố tình móc vào cần câu cho anh.
Ngô Bình cứ ngồi như vậy, chẳng mấy chốc đã là mười giờ tối. Xung quanh đảo đột nhiên đầy sương mù, càng lúc càng dày đặc khiến tầm nhìn xung quanh không tới một mét.
Làn sương mù dày đặc từ phía xa dần dần kéo về phía hòn đảo. Nó cứ tiến gần hơn, năm trăm mét rồi một trăm mét. Thấy hòn đảo sắp bị nhấn chìm trong lớp sương mù đen đặc, Ngô Bình cười lạnh: "Không dám hiện thân mà phải chơi trò hèn này sao?"
Anh vừa dứt lời, một làn nước từ dưới hồ lập tức dâng lên. Làn nước dày tới mấy mét, dâng cao lên hàng trăm mét rồi hợp lại tại một điểm. Sau cùng, nó tạo thành một tấm khiên khổng lồ bảo vệ hòn đảo.
Làn sương mùa kia gặp khiên nước thì không thể tiến gần hòn đảo hơn.
Tiếp đó, Ngô Bình tiếp tục câu cá.
Hơn nửa tiếng sau, từ trong làn sương dày truyền tới tiếng cười quái dị, một giọng nam không ra nam nữ không ra nữ vọng tới: "Ngô Bình, xung quanh hòn đảo này toàn cao thủ bao quanh. Mày nghĩ mày có thể chống lại bọn tao được hay sao?"
Ngô Bình: "Có chống lại được không hồi sau sẽ rõ. Nhưng có chuyện này mà tao biết rất rõ".
Đối phương hỏi: "Chuyện gì?"
Ngô Bình bình thản đáp: "Đó là sau khi tao đếm đến ba thì đầu mày sẽ lìa khỏi cổ. Một... hai... ba!"
Dứt lời, từ trong màn sương vọng ra một tiếng kêu thảm thiết. Nhân Bì Viêm Dương tay xách một cái đầu chảy máu ròng ròng, ném xuống dưới chân Ngô Bình.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, cái đầu vẫn đang mở mắt trừng trừng. Kẻ này chết không nhắm mắt.