Triệu Thiên Lạc không thích đánh nhau nên quay đầu bỏ đi, họ vừa đến đây nên còn lạ nước lạ cái,cho nên cần tìm Ngô Bình để thương lượng đối sách ngay.
Mặt khác, thức ăn vừa được đưa lên bàn của Ngô Bình thì nhóm Diệp Huyền chạy đến.
“Có chuyện gì thế?”, anh hỏi.
Diệp Huyền lúng túng rồi gãi đầu nói: “Tiền bối, chúng đệ tử đánh nhau với người ta”.
Ngô Bình sững người rồi hỏi: “Đánh thắng không?”
Diệp Huyền: “Thắng thì có thắng, nhưng người đó là cháu Dương Tông Pháp, sau đó còn sai hai người rất mạnh đến trả thù. Triệu Thiên Lạc đang chặn đường họ, không biết giờ ra sao rồi”.
Ngô Bình không hề lo lắng, Triệu Thiên Lạc là kỳ tài võ thuật, hai Tiên Quân kia chắc chắn không chiếm được ưu thế, khéo còn no đòn: “Tôi đã nói với anh thế nào, đừng có gây chuyện, anh coi như gió thoảng bên tai à?”
Lý Thiên Thạch: “Cậu chủ, chuyện này không thể trách Diệp Huyền được. Diệp Huyền đang nói chuyện với một cô gái thì tên họ Vĩ đó nhảy ra sinh sự trước”.
Ngô Bình nghe xong thì ừm một tiếng rồi nói: “Không thiệt thân là được rồi”.
Một lát sau, Triệu Thiên Lạc cũng đến rồi cười nói: “Cậu chủ, môt mình tôi chấp hết bọn đấy”.
Ngô Bình: “Cả bọn ăn uống gì chưa?”
Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối, chúng đệ tử ăn hết rồi”.
“Ăn rồi thì biến về tu luyện đi!”
Cả đám chạy mất dép ngay, vì sợ Ngô Bình nổi giận.
Nhóm Diệp Huyền vừa đi thì Lãnh Nhân nói: “Cậu họ Vĩ ấy tôi có biết, sau khi Dương Tông Pháp thành võ tông ngự danh xong thì hắn cũng rất ngông nghênh, thường xuyên bắt nạt các học sinh khác. Vì cậu ta có chỗ dựa là Dương Tông Pháp mình nên các giáo viên khác đành mặc kệ”.
Ngô Bình: “Đám học trò đánh nhau mà tên họ Dương ấy lại sai người đến trả thù, đúng là lòng dạ hẹp hòi”.
Thiết Huyền: “Anh ta luôn là vậy mà, anh Ngô này, tôi thấy chuyện này không đơn giản, gã họ Dương kia kiểu gì cũng sẽ cử người đến tiếp”.
Ngô Bình nói: “Nếu anh ta còn giở trò thì tôi sẽ đích thân xử lý”.
Ăn cơm xong, Ngô Bình còn tiết dạy buổi chiều. Do tiết dạy buổi sáng quá xuất sắc nên khiến số lượng học sinh đến học buổi chiều tăng thêm, hành lang cũng chật kín người, bên ngoài cửa sổ cũng không còn chỗ trống.
Nhiều người thậm chí còn đu trên bóng đèn để học, nhiều hơn nữa còn đứng chồng lên nhau, mỗi vị trí hai đến ba người.
Phòng học quá đông người nên khi Ngô Bình đi lên bục giảng đã bị cảnh tượng ấy làm cho choáng ngợp, vì thiếu chỗ trầm trọng nên các giáo viên cũng phải đứng.
Chiều nay, anh chỉ giảng một tiếng đồng hồ, nội dung về trang pháp, anh đã giảng giải dựa trên cương lĩnh võ học, 72 loại trang pháp của học viện Võ Đạo và kiến thức của bản thân mình.
Các học sinh đều tập trung lắng nghe, mỗi người đều có một thu hoạch riêng, thậm chí đến các giáo viên cũng thu nạp thêm được kiến thức để nâng cao trình độ của mình.
Giảng bài xong, Ngô Bình đi về ký túc. Tối nay, anh sẽ chỉ bảo cho Lý Thiên Thạch tu luyện, tiện thể giúp nhóm Diệp Huyền nâng cao tu vi.