Đường Tử Di đang ngủ, anh không làm phiền mà tự tập cách hít thở.
“Theo ghi chép trong phiến ngọc, một tháng sau khi đả thông linh khiếu thứ sáu, bệnh Đại Thoái có lẽ sẽ bắt đầu, bệnh này rất nguy hiểm nên mình phải chuẩn bị trước”.
Nghĩ vậy, Ngô Bình lấy Ngũ Hành Linh Châu ra rồi nói: “Uống cái này vào sẽ tăng thể chất”.
Ngũ Hành Linh Châu là vật báu của đất trời, đến Đại Đế của Tiên Quốc cũng phải cất kỹ. Cả thời Tiên Quốc chỉ phát hiện đúng hai viên Ngũ Hành Linh Châu, đủ thấy nó hiếm đến mức nào.
Ngô Bình đổ nước đến nửa bình ngọc, sau đó bỏ Ngũ Hành Linh Châu vào, tiếp theo nhỏ vào đó một giọt máu của anh.
Ngũ Hành Linh Châu rất cứng, muốn hoà tan thì cần tới máu.
Khi nhỏ máu vào nước, Ngũ Hành Linh Châu đã nổi bọt khí rồi nhanh chóng tan ra. Chỉ vài phút, nước trong bình đã chuyển thành ngũ sắc, đó chính là thần dịch Ngũ Hành trong truyền thuyết.
“Ngon rồi!”, Ngô Bình sáng mắt lên rồi nhỏ từng giọt xuống lưỡi.
Một luồng thần lực Tiên Thiên Ngũ Hành điên cuồng chảy vào người anh, Ngô Bình kêu lên, kinh mạch toàn thân như bùng nổ, làn da cũng xuất hiện năng lượng ngũ sắc.
“Hỏng rồi! Sức mạnh ác liệt thế này khéo mình không chịu được mất”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Da anh bắt đầu nứt ra, Ngô Bình cuống lên ngay.
Đúng lúc này, các Đạo Diệp bắt đầu cử động, thần lực Ngũ Hành lập tức rời khỏi kinh mạch rồi tập trung hết về phía chúng.
Hình như Đạo Diệp rất thích thần lực ngũ hành. Xung quanh nó hình thành một trường lực kỳ lạ. Thần lực ngũ hành bắt đầu lắng xuống quanh nó, cuối cùng hình thành một lớp màng mỏng bám vào rễ.
Anh cảm nhận được Đạo Chủng đang hấp thụ lực ngũ hành, có điều tốc độ hấp thụ cực kỳ chậm. Ngoài ra, Đạo Chủng cũng không có sự thay đổi nào khác.
“Chỉ có vậy thôi à?”, Ngô Bình hơi thất vọng. Anh còn tưởng linh châu này sẽ đem lại lợi ích rất lớn cho mình.
Nhưng linh châu ngũ hành đã biến thành nước, anh cũng không thể lãng phí nó, bèn uống từng giọt vào. Mỗi lần uống một giọt, ban đầu anh sẽ thấy rất khó chịu, nhưng sau đó thần lực năm nơi đều sẽ được Đạo Diệp hút vào rồi lắng xuống.
Càng uống nhiều linh dịch ngũ hành, phần rễ của Đạo Chủng dần dần được một vật chất ngũ sắc bao bọc, như một vũng bùn vậy. Đến khi Ngô Bình đã nuốt hết toàn bộ linh dịch ngũ hành, vật chất ngũ sắc ấy đã chiếm gần một phần ba không gian của phần dưới đan điền. Đạo Chủng cắm rễ vào vật chất ngũ sắc này, trở nên kiên cố hơn.