Nữ tu sĩ trẻ tuổi kia khẽ mỉm cười: “Sư huynh nói rất có lý. Vũ trụ Minh Cổ mà chúng ta đang ở do kẻ mạnh tầng ba Đạo cảnh lập nên, đã có trật tự khá hoàn thiện. Còn vũ trụ Chấn Đán cỏn con này do tu sĩ Thần Thông mở ra. Không hề khoa trương khi bảo rằng kẻ mạnh của vũ trụ Minh Cổ có thể huỷ diệt vũ trụ nhỏ bé này”.
Ngô Bình cũng đang quan sát ba người. Trong cơ thể ba người họ ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng khiếp. Luồng sức mạnh này lớn mạnh đến mức khiến anh cảm nhận được sự đe doạ. Đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác bị đe doạ này.
Ngô Bình hỏi: “Ba vị đến từ vũ trụ Minh Cổ?”
Cô gái bảo: “Anh cũng khá thú vị đấy. Tôi lại không muốn giết anh nữa. Thế này đi, anh đi theo làm người hầu cho tôi đi”.
Ngô Bình chỉ vào mũi mình: “Cô bảo tôi làm người hầu cho cô?”
“Sao hả, anh không bằng lòng?”, cô gái cười khẩy: “Làm người hầu của tôi mới không cần phải chết”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không quen làm người hầu cho người khác. Các người muốn ra tay thì cứ ra tay đi”.
Nam tu sĩ mặc áo xanh cười nói: “Cần gì phải dông dài với kẻ nhỏ bé này?”
Rồi gã phất tay một cái, định tóm lấy Ngô Bình. Nhưng tay gã vừa vươn ra, giữa đất trời đã xuất hiện một luồng sức mạnh giữ chặt gã lại. Gã biến sắc, điên cuồng rống lên: “Cao nhân nào ra tay? Vui lòng hiện thân!”
Nữ tu sĩ cũng cảm nhận được sự khủng khiếp của luồng sức mạnh này, hết nhìn lên trời lại nhìn ra xung quanh: “Hãy xuất hiện đi! Chúng tôi đến từ Huyền Minh Giáo của vũ trụ Minh Cổ!”
Ngô Bình cảm thấy rất buồn cười: “Các người bị điên à? Tôi đang đứng ngay đây, các người nhìn đi đâu vậy?”
Nữ tu sĩ cả kinh: “Là anh?”
Ngô Bình hờ hững đáp: “Dĩ nhiên là tôi! Tôi muốn nói cho các người biết quy tắc đầu tiên của vũ trụ phụ! Người có mạnh cách mấy, dù có là kẻ mạnh Đạo cảnh của vũ trụ chính đến đây, thì sức mạnh của kẻ đó cũng không thể vượt qua vũ trụ phụ. Vì bất kỳ sức mạnh nào trong vũ trụ, bất luận là mạnh hay yếu, đều chỉ là một phần của sức mạnh vũ trụ mà thôi!”
“Anh là… kẻ mạnh cấp Vũ Trụ?”
“Rắc!”
Cơ thể của hai nam tu sĩ bắt đầu méo mó biến dạng, sau đó bị một luồng sức mạnh khủng khiếp xé nát. Ngô Bình đã là kẻ mạnh cảnh giới Vũ Trụ hậu kỳ, nắm giữ sức mạnh của vũ trụ Chấn Đán. Hai người này có mạnh đến mấy cũng đâu thể trở thành đối thủ của anh?
Sau khi hai người này chết đi, một luồng sức mạnh tiết ra khỏi cơ thể họ. Sức mạnh này thuộc về vũ trụ Minh Cổ. Vũ trụ này do tu sĩ Đạo cảnh sáng lập, nên nó và vũ trụ Chấn Đán hoàn toàn khác nhau, thuộc về vũ trụ duy độ cao mạnh hơn.
Nữ tu sĩ tái mặt, đôi mắt lạnh lùng đã lộ vẻ sợ hãi.
Giết xong hai người kia, Ngô Bình vừa nhìn nữ tu sĩ vừa hỏi: “Tại sao các người lại chạy đến vũ trụ Chấn Đán giết người? Ở đây có thứ gì khiến các người ra tay?”
Lúc này cô ta nào dám thanh cao nữa, run rẩy nói: “Anh có thể đừng giết tôi không?”
“Còn tuỳ vào tâm trạng của tôi”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.