“Nếu đã có đại trận nhốt xác chết thì tại sao ông lại còn nói là có ác linh xâm nhập?”
Tôn Lập Trung bất lực đáp: “Mặc dù vua xác chết đó bị nhốt rồi nhưng tu vi của ông ta rất cao, cứ mười năm lại thả một số hồn ma mạnh ra tấn công chúng tôi. Mặc dù nhà họ Tôn tôi có truyền thừa được tổ tiên để lại nhưng tư chất của đời sau bình thường, mãi vẫn không có cách gì giải quyết được rắc rối này”.
Miêu Chân Cốc nheo mắt: “Nói vậy là bên trong cực kỳ nguy hiểm?”
Tôn Lập Trung hơi bối rối, nói: “Đúng là có hơi nguy hiểm”.
Miêu Chân Cốc: “Vì vậy, cô Tuyết tiên sư đó và cậu Ngô có khả năng sẽ chết bên trong?”
Mắt Tôn Lập Trung sáng lên, ông ta nói: “Chúng tôi bỏ tiền, Tuyết tiên sư bỏ sức, còn hậu quả là chuyện không phải chúng tôi có thể thay đổi”.
Miêu Chân Cốc im lặng một lúc, anh ta chỉ mới gặp Ngô Bình lần đầu, nhưng trên đường đi anh ta đã nhìn ra được tư chất và thực lực của Ngô Bình vượt xa so với mình. Anh ta tự xưng là thiên tài nhưng so với Ngô Bình thì lại thấy sự khác biệt ngay. Vì vậy, lúc anh ta nghe nói Ngô Bình có khả năng sẽ chết ở bên trong thì bỗng thấy vui trong lòng.
“Nếu đã vậy thì nghe theo ý trời thôi”. Anh ta bình thản đáp.
Tôn Lập Trung giật mình, ông ta là người từng trải, ông ta nhìn ra được Miêu Chân Cốc chưa hẳn thật sự lo lắng cho sự an nguy của Ngô Bình nên nói: “Cậu Miêu chúng tôi cũng đã nghe danh nhà họ Miêu từ lâu”.
Miêu Chân Cốc cười khẩy: “Vậy sao? Nhưng tôi không hề cảm nhận được sự tôn trọng của các người, ở Sương Thành, các ông là gia tộc duy nhất dám xem thường nhà họ Miêu chúng tôi”.
Tôn Lập Trung cười gượng: “Cậu Miêu, bạo gan nói một câu, mặc dù lão tổ nhà tôi không còn nữa nhưng nền tảng của nhà họ Tôn vẫn còn đó, chẳng hạn tám mươi mấy năm trước, Sương Thành có nhà họ Hỏa, nhà họ Hỏa có rất nhiều cao thủ, nảy sinh xung đột với nhà họ Tôn tôi, cuối cùng nhà họ Tôn không còn cách nào, chỉ đành dùng đến công phu lão tổ để lại, diệt cả nhà họ Hỏa”.
Miêu Chân Cốc nghe đến đó thì giật mình, anh ta biết chuyện của nhà họ Hỏa, năm xưa cao thủ nhà họ Hỏa nhiều vô kể, chỉ có nhiều hơn chứ không thua kém nhà họ Miêu bây giờ nhưng một gia tộc mạnh như thế lại tan thành mây khói chỉ trong một đêm. Lúc này anh ta mới biết thì ra nhà họ Hỏa đã bị nhà họ Tôn tiêu diệt.
Tôn Lập Trung quan sát phản ứng của Miêu Chân Cốc rồi cười, nói: “Cậu Miêu, nhà họ Tôn chúng tôi không có dã tâm gì, chỉ cần có thể bảo vệ được Cửu Lý Câu nhỏ bé này là đã thấy đủ rồi, vì vậy cậu không biết đến nhà họ Tôn tôi cũng là chuyện bình thường”.
Ngô Bình: “Nhà họ Tôn ông sống bằng nghề gì?”
Tôn Lập Trung: “Nhà họ Tôn tôi có rất nhiều con cháu làm ăn bên ngoài, họ đều có tuyệt kỹ, kiếm tiền không khó”.
Sau đó, ông ta liếc nhìn động xác chết và nói: “Cậu Miêu, hi vọng cậu không nói chuyện hôm nay cho người khác biết”.
Miêu Chân Cốc hừ một tiếng: “Tôi chẳng muốn dính líu đến chuyện này, đương nhiên sẽ không nói cho người khác nghe”.
Tôn Lập Trung gật đầu: “Vậy thì tốt”.
Miêu Chân Cốc biết rõ nhất định Tôn Lập Trung vẫn còn giấu chuyện gì đó, có điều anh ta không quan tâm, cũng không hứng thú biết quá nhiều.
Sau khi Ngô Bình vào động xác chết, mùi thối của ác linh liên tục ập đến, cậu đọc chú hộ thân, xung quanh liền xuất hiện kim quang, ngăn khí độc và mùi hôi ở bên ngoài.
Cậu đi vào trong một đoạn thì phát hiện hai bên tường xuất hiện những xúc tu ngọ nguậy màu đỏ đen, bên trên có rất nhiều lỗ khí, không ngừng phun khí độc ra bên ngoài.
“Đến cả sơn động cũng đã bị đồng hóa, nhất định thứ bên trong này rất mạnh”. Lòng Ngô Bình nặng trĩu, cậu càng thấy lo lắng cho sự an nguy của Tuyết Vũ hơn, bất giác tăng tốc.
Cậu tiếp tục đi vào trong thì đường đi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cậu chỉ có thể khom lưng đi vào trong. Cậu đi được mấy chục mét thì tường động đã hoàn toàn biến thành máu thịt màu đỏ thẫm, đầu cuối có một cái lỗ khép chặt.
Ngô Bình do dự một lúc, cuối cùng vẫn chui vào trong, lúc này cậu như đang chui vào trong một đoạn ruột, khắp nơi đều là dịch nhầy tiêu hóa.
Cậu đi một đoạn thì sờ thấy một cái chân, khi kéo mạnh thì mới biết đó là Tuyết Vũ.
“Tuyết Vũ”. Cậu lớn tiếng hét.