Sứ giả đi rồi, Ngô Bình gọi Lam Hân Nguyệt đang tu luyện đến rồi nói: “Hân Nguyệt, tối nay trong cung có yến tiệc, không biết Hoàng đế định giở trò gì nữa”.
Lam Hân Nguyệt: “Anh có thể không đi mà, dẫu sao họ cũng không làm gì được mình”.
Ngô Bình: “Dẫu sao anh cũng là vương gia của hoàng triều Hắc Thuỷ, nếu muốn giữ vững vị trí thì phải nể mặt Hoàng đế chứ”.
Lam Hân Nguyệt: “Nếu thế thì em sẽ đi cùng anh”.
Ngô Bình: “Hân Nguyệt, em nghĩ mục đích của buổi tiệc này là gì?”
Lam Hân Nguyệt: “Để em hỏi mấy gian tế xem có phát hiện gì không”.
Lam Hân Nguyệt có tình báo ở trong cung nên loáng cái, cô ấy đã tươi cười nói: “Tưởng gì, hoá ra Hoàng đế thiếu tiền”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Thiếu tiền ư?”
Lam Hân Nguyệt: “Ừm, quanh hoàng triều Hắc Thuỷ có rất nhiều kẻ địch mạnh nên chúng ta tốn nhiều tiền cho quân sĩ lắm. Tháng trước, chúng ta vừa đánh nhau với Man tộc xong, kết quả đã thiệt hại ba triệu đại quân tinh nhuệ, vì thế Hoàng đế đã mất một khoản lớn, giờ chẳng còn tiền để đánh với Man tộc nữa”.
Ngô Bình: “Lẽ nào Hoàng đế định mượn tiền mình à?”
Lam Hân Nguyệt: “Đúng thế, mỗi quần thần và vương gia góp một chút là Hoàng đế lại có cả đống tiền rồi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Còn lâu mới moi được tiền của anh”.
Lam Hân Nguyệt: “Chồng, anh tưởng Hoàng đế sẽ mượn tiền trực tiếp của anh à? Anh không hiểu ông ta rồi, tối đi dự tiệc rồi anh sẽ biết cách mượn tiền của ông ta”.
Ngô Bình: “Cách gì thì anh cũng không xì tiền ra đâu. À, chuyện này đã có tiền lệ chưa?”
Lam Hân Nguyệt: “Nhiều rồi là đằng khác, số tiền thì mỗi lần mỗi khác, lúc ít lúc nhiều, nói chung là mọi quân thần đều phải đóng góp”.
Ngô Bình không quan tâm đến hoàng triệu Hắc Thuỷ, anh chỉ cần vương phủ được bình an thôi nên cũng không nghĩ nhiều mà cùng Lam Hân Nguyệt chuẩn bị vào hoàng cung.
Hoàng thành ở đây tên là thành Hắc Thuỷ, là thủ đô thứ ba của hoàng triệu Hắc Thuỷ, hay còn gọi là Tây Kinh. Mấy thủ đô khác đã bị chiến tranh phá huỷ rồi.
Khi hai người đến đây thì chưa tới giờ tiệc. Ngô Bình không vào hoàng cung ngay, mà dẫn Lam Hân Nguyệt đi dạo.
Thành Hắc Thuỷ rất sầm uất, Ngô Bình khá thích không khí ở đây nên đã đi tới những chỗ đông đúc, xem có thứ gì hay để mua không, sau đó mang về cho vợ con ở nhà.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ngọc, Ngô Bình thấy bên trong có nhiều chiếc bình rất đẹp nên đã vào mua vài chiếc mang về nhà trưng.
Trên quầy có một chiếc bình màu đỏ rất đẹp, đã thế còn có thể tự phát sáng, ngoài ra còn có sương tím dập dềnh bên trong.
Ngô Bình liếc nhìn thấy khá hay nên hỏi chủ hàng: “Bình này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ đã ngoài tứ tuần, ông ta đáp: “Một triệu tiền báu, cậu mua nổi không?”
Mang tiếng bán hàng mà không biết cách ăn nói, Ngô Bình bực mình lên tiếng: “Không”, sau đó quay đầu bỏ đi.