Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Thiên: “Giữa người và người luôn có chênh lệch. Mặc dù bây giờ Ngô sư đệ là Đơn Tử Đỉnh, nhưng đó là bởi vì cậu ta không cách nào tiếp tục tiến hành bình xét cấp bậc. Nếu như có thể bình xét cấp bậc, có trời mới biết bây giờ cậu ta là đan sư mấy đỉnh. Có thể là đan sư Ngũ Tử Đỉnh, cũng có thể là đan sư Lục Tử Đỉnh”.

Trương Phục Uy cũng đi tới, cười khổ nói: "Đan sư Tử Đỉnh cấp sáu, nói ra cũng khiến người ta sợ mất mật!"

Phải biết rằng đan sư Tử Đỉnh cấp năm đã tương đương với đệ tử Thập Đỉnh. Còn nếu là đan sư Tử Đỉnh cấp sáu thì đã vượt xa cấp bậc của Thập Đỉnh, không thể đem so bì với nhau.

Sau khi cả hai sảnh chật kín người, Ngô Bình lấy ra viên Tuyệt Tâm Đan thượng phẩm được xếp thứ tám mươi tư trong bảng xếp hạng linh đan. Ngoài ra còn có cả Huyễn Ngộ Đan và Kim Long Đan mà anh đã luyện chế cho Nam Cung Lệnh Nghi. Hai loại đan dược sau mặc dù không có trong bảng xếp hạng linh đan, nhưng giá trị của chúng vẫn cao hơn Tuyệt Tâm Đan, ít nhất chúng cũng thuộc top bảy mươi loại đan dược hàng đầu.

Rất nhanh, triển lãm đan dược của Ngô Bình đã gây chấn động. Rất đông tu sĩ tụ tập ở đây, bọn họ tiến lên chào hỏi Ngô Bình, hy vọng để lại một chút ấn tượng để sau này có cơ hội hợp tác.

Lúc này, một đám người đi tới cửa, một người trong số đó chính là gã râu vàng trước đó bị Ngô Bình đánh cho chạy mất. Người cầm đầu là một tu sĩ trung niên mặc áo choàng màu lam, để râu chữ bát và gương mặt toát ra vẻ chính trực.

Khi nhìn thấy rất nhiều người trong đan lâu của Ngô Bình và một hàng dài người xếp bên ngoài, ông ta ngay lập tức biết rằng chủ nhân của nơi này là một đan sư vĩ đại.

Ông ta không khỏi trừng mắt lườm gã râu vàng, nói: "Có phải cậu nói dối không? Là cậu ức hiếp người khác trước, đuổi bọn họ đi đúng không?"

Gã râu vàng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn không ngờ Ngô Bình lại là một đan sư lợi hại như vậy. Một người như vậy nhất định sẽ có ảnh hưởng lớn trong tương lai, một nhân vật nhỏ bé ở Tử Đỉnh Môn như hắn ta chắc chắn không thể đắc tội.

Gã râu vàng vẻ mặt xấu hổ, nói: "Sư huynh, là em bảo bọn họ đi khỏi đó, nhưng bọn họ cũng không thể đánh em được đúng không? Cái này chính là không coi trọng Tử Đỉnh Môn chúng ta..."

“Câm miệng!” tu sĩ áo lam trừng hắn một cái, sau đó đi vào.

Hồ Tông Linh ra hiệu cho ông ta xếp hàng, nhưng Ngô Bình đã bước tới và cười nói: "Vị Đạo hữu này, mời vào".

Tu sĩ áo lam đi vào xem một chút, sắc mặt lập tức trở nên trịnh trọng, nói: "Những loại đan dược mà các hạ luyện chế vượt xa khả năng của tôi, thực sự ngưỡng mộ".

Ngô Bình: "Không dám, Đạo hữu quá khen rồi".

Tu sĩ áo lam: "Tại hạ là đan sư Lục Đỉnh đến từ Tử Đỉnh Môn, Từ Chân Nhất".

Ngô Bình đáp lễ: "Ngạo Thế Đan Tông, đan sư Tử Đỉnh Ngô Bình".

Từ Chân Nhất vội vàng nói: "Thì ra là đan sư Tử Đỉnh, chẳng trách lại xuất sắc như vậy!"

Ngô Bình: "Đạo hữu khách sáo rồi, Tử Đỉnh Môn hình như không có chi nhánh ở Cửu Dương?"

Từ Chân Nhất cười nói: "Không có. Dù sao đây cũng là địa bàn của Ngạo Thế Thiên Tông, chúng tôi sao có thể tới đây chứ".

Ngô Bình đáp: "Tử Đỉnh Môn là một trong bốn môn phái luyện đan lớn nhất, Ngạo Thế Đan Tông không thể so sánh cùng".

Từ Chân Nhất xua tay: "Chúng ta đều biết sự thật, các hạ không cần phải tâng bốc Tử Đỉnh Môn như vậy. Trên thực tế nếu luận về thực lực luyện đan, Ngạo Thế Đan Tông cũng không thua kém gì môn phái của chúng tôi, chỉ là đang thiếu một người thủ lĩnh".

Ngô Bình không biết nhiều về những chuyện này, vì vậy anh đã mời Từ Chân Nhất lên tầng hai uống trà và trò chuyện.

Theo Từ Chân Nhất nói, đan sư mạnh nhất của Ngạo Thế Đan Tông cũng chỉ đạt đến cấp độ Tử Đỉnh cấp năm. Nhưng Tử Đỉnh Môn của bọn họ có một đan sư Tử Đỉnh cấp bảy đứng đầu.

Ngô Bình đáp: "Từ huynh, môn phái của anh lấy tên là 'Tử Đỉnh', lẽ nào là có liên quan tới vị đan sư Tử Đỉnh cáp bảy này?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK