Hoàng Tương gật đầu: “Đúng vậy. Không muốn xung đột với nhà họ Quách vì họ có quan hệ mật thiết với các quan chức cấp cao ở các nước Đông Nam Á. Rất nhiều con rể nhà họ Quách là nghị sĩ và kiểm sát viên ở các nước. Ngoài ra, ông Hai nhà họ Quách còn là anh em kết nghĩa của Minh vương”.
Nói đoạn, Hoàng Tương nhìn sang Trương Tây Linh: “Ông Tư của nhà họ Quách là con rể của trưởng lão Hắc Thiên Giáo”.
Ngô Bình nhớ Hoàng Tương từng kể rằng, có một trưởng lão của Hắc Thiên Giáo đề ra yêu cầu với nhà họ Lý, muốn lấy thêm lợi nhuận. Anh hỏi: “Vị trưởng lão Hắc Thiên Giáo mà ông nói lần trước chính là người này nhỉ?”
Hoàng Tương gật đầu: “Phải!”
Ngô Bình cười khẩy: “Chẳng trách nhà họ Quách lại kiêu ngạo như vậy. Chỗ dựa vững chắc thế cơ mà”.
Trương Tây Linh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh Hoàng, ý anh là trưởng lão Bảo Đại Sơn?”
Hoàng Tương đáp: “Đúng thế. Dạo trước, Bảo Đại Sơn đã cử người đến cảnh cáo tôi, bảo nhà họ Lý phải nhượng lại một phần lợi nhuận. Tôi không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói rằng phải hỏi ý ông chủ trước rồi mới hồi âm”.
Ngô Bình nói: “Trương Tây Linh, báo với Bảo Đại Sơn là tối nay tôi muốn gặp!”
Trương Tây Linh đáp: “Được!”
Vài phút sau, trưởng lão Phạm Ân Cách của dược đường Hắc Thiên Giáo đã đến. Trông Phạm Ân Cách không lớn tuổi lắm, ngoài năm mươi, da trắng, không cao ráo, mặc áo dài đen.
Trương Tây Linh lên tiếng ngay: “Anh Phạm, đây là giáo chủ mới của chúng ta!”
Phạm Ân Cách chắp tay chào Ngô Bình: “Cậu Ngô!”
Trương Tây Linh cau mày: “Phạm Ân Cách, anh nên gọi là giáo chủ chứ nhỉ?”
Phạm Ân Cách đáp: “Anh Tây Linh, cậu Ngô vẫn chưa chính thức trở thành giáo chủ, vậy nên tôi chưa thể gọi cậu ấy là giáo chủ. Xin thứ lỗi”. Dứt lời, ông ta khom người thật sâu với Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Không sao, mời đường chủ ngồi”.
Phạm Ân Cách không dám ngồi, trả lời: “Không dám. Anh Tây Linh bảo rằng cậu Ngô có thể giải trừ chú lực giúp tôi”.
Ngô Bình quan sát Phạm Ân Cách một lúc rồi lắc đầu: “Đáng tiếc!”
Phạm Ân Cách ngẩn ra: “Cậu Ngô đang nói tôi sao?”
Ngô Bình trả lời: “Đúng vậy. Ông là cao thủ cảnh giới Võ Thần nhưng lại sắp chết, chẳng lẽ không đáng tiếc sao?”
Phạm Ân Cách chấn động: “Mong cậu nói rõ!”
Ngô Bình nói: “Chắc ông cũng biết rõ mà nhỉ? Nào cần tôi phải nói”.
Trán Phạm Ân Cách bắt đầu toát mồ hôi lạnh: “Vì tôi là đường chủ của dược đường, còn biết về dược lý, nên thường dùng linh dược để điều dưỡng sức khoẻ”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Ông không hiểu biết nhiều về thuốc, cứ tưởng là lợi nhưng thật ra đang hại chính mình. Trong cơ thể ông có ít nhất bảy loại năng lượng với các thuộc tính khác nhau. Ông không thể luyện hoá chúng, cũng không kiểm soát được chúng. Tôi nói đúng chứ?”
Phạm Ân Cách vội vã quỳ xuống đất: “Xin cậu cứu giúp tôi!”
Ngô Bình đáp: “Để cứu ông phải cần rất nhiều dược liệu”.
Phạm Ân Cách nói: “Dược đường của chúng tôi có rất nhiều dược liệu, cậu có thể thoải mái sử dụng!”