Từ Quý Phi: “Cảm ơn chú nhiều”.
Ngô Bình: “Anh ba khách sáo quá!”
Hai người đi sang phòng khác nói chuyện, Ngô Bình hỏi: “Anh ba, hôm qua em đã gặp một cao thủ ở tỉnh”.
“Ai thế?”, Từ Quý Phi nổi hứng hỏi ngay.
“Trương Hàn Thuỷ”, Ngô Bình đáp., sau đó kể lại mọi chuyện cho Từ Quý Phi nghe.
Từ Quý Phi gật đầu: “Thực lực của Trương Hàn Thuỷ ghê phết đấy, Thiết Bố Sam của ông ta rất mạnh, có thể chống lại chưởng lực của anh luôn. Ông ta đã luyện Ưng Trảo Công đến cảnh giới bóp nát sắt thép rồi, Hỗn Nguyên Công thì đã luyện tới tầng thứ năm. Ông ta mà đột phá thì anh cũng không đánh lại được, hai người không xảy ra xung đột là chú may rồi đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Con trai ông ta không sao nên hai bên không có thù oán gì hết”.
Nói đến đây, Ngô Bình chợt nhớ đến Chu Phật Sinh nên bèn hỏi: “Thực lực của Chu Phật Sinh thế nào hả anh?”
Nghe thấy cái tên này, Từ Quý Phi thoáng trầm mặc rồi nói: “Người này nguy hiểm lắm”.
Ngô Bình chột dạ: “Anh ba từng đấu với ông ta rồi à?”
Từ Quý Phi lắc đầu: “Chưa, nhưng chắc chắn anh không phải đối thủ”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Không lẽ tu vi của ông ta cao lắm à?”
Từ Quý Phi đáp: “Chân khí của cậu tốt như vậy, chắc có thể điều khiển cách hít thở đúng không?”
Ngô Bình lập tức hiểu ý của Từ Quý Phi: “Ý anh là ông ta có cách hít thở siêu lắm ạ?”
Từ Quý Phi gật đầu: “Đúng, nếu không nắm vững được hơi thở thì không thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên được. Chu Phật Sinh đã học được cách hít thở của phật môn nên giỏi lắm. Giờ ông ta đang ở giai đoạn đầu ở cảnh giới Thần nên vẫn bình thường, nhưng mai này chắc chắn sẽ vượt xa anh”.
Ngô Bình cố ý hỏi: “Anh ba, học cách hít thở ấy khó lắm ạ?”
Từ Quý Phi cười khổ: “Đương nhiên, anh phải quỳ ba ngày ba đêm trước cửa của đại tông sư Quân Vô Tướng thì mới học được cách hít thở như bây giờ đấy. Anh còn phải hầu hạ ông ấy ba năm, giờ chỉ cần ông ấy gọi một cái là anh phải ngưng hết mọi việc để tới nghe lệnh ngay”.
Ngô Bình chấn động, anh không nghĩ cách hít thở lại quan trọng đến thế.
Từ Quý Phi: “Vì vậy, anh không thể so với Chu Phật Sinh dcm vì anh đã thua ngay ở vòng ngoài rồi”.
Ngô Bình sở hữu cách hít thở thuộc hàng thượng thừa, nhưng đây là điều bí mật nên anh không thể tiết lộ cho người khác biết được, vì vậy anh đành nói: “Biết đâu sau này, anh ba cũng học được cách hít thở tốt hơn thì sao”.
Từ Quý Phi cười nói: “Mong là thế. À, lát nữa anh cả nhà anh có việc nhờ chú đấy”.
“Nhờ em ạ?”, Ngô Bình nói: “Em thì có tài cán gì đâu mà giúp anh trai anh được”.
Từ Quý Phi vỗ vai anh: “Y thuật chính là tài năng siêu phàm nhất của chú rồi. Ông anh anh da mặt mỏng nên nhờ anh hỏi chú trước. Có một người cao tuổi mắc bệnh nặng, các bác sĩ giỏi đều khẳng định chỉ sống chưa tới một tháng nữa. Nhưng người đó có địa vị rât cao, từng là trụ cột của nước nhà nên có rất nhiều người phải phụ thuộc vào ông ấy. Vì thế, anh trai anh muốn nhờ chú tới khám, nếu có cách gì chữa khỏi bệnh thì tốt. Còn không thì cũng không sao”.
Ngô Bình đáp: “Được, chuyện của anh trai anh thì cũng như chuyện của anh, em sẽ giúp”.
Từ Quý Phi mừng rỡ rồi cười nói: “Được, nghĩ khí đấy!”
Hai người quay lại phòng khách, Ngô Bình thấy Chu Truyền Võ và Từ Bá Nhân đang trò chuyện vui vẻ. Chu Truyền Võ không còn căng thẳng nữa, bọn họ đang nói về sự phát triển của thành phố Vân Đỉnh.
Từ Quý Phi vừa vào đã nói: “Anh, chú Ngô đã đồng ý đến khám cho ông Triệu rồi”.