Dượng Trương Bảo Tùng liền nói: “Anh cả, không được đâu. Anh và Tiểu Bình đã giúp bọn em trả mấy triệu rồi, bọn em không thể đến đây ở được”.
Ngô Bình: “Dượng, chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo”.
Tất cả mọi thứ đều được chuyển đến Hoàng Long sơn trang, bố mẹ cậu ở lại sắp xếp đồ đạt còn cậu thì theo xe của Ngô Ngọc Thu, về lại nhà hàng. Nhà hàng đã đóng cửa, trước cửa đậu đầy xe, rất lộn xộn, trong đó còn có mấy chiếc xe rác, mùi hôi bay khắp nơi.
Ngô Bình vừa thấy là nhận ra có người cố ý gây rắc rối cho cô mình. Lúc này, Trương Ngọc Tùng mới gọi người mở cửa tiệm, chuẩn bị cho việc buôn bán buổi tối.
Ngô Ngọc Thu hơi lo lắng, nói: “Tiểu Bình, hay là bỏ qua đi. Ngộ nhỡ họ lại đến gây rắc rối thì sẽ làm con bị thương mất.
Ngô Bình cười, nói: “Cô, họ không làm con bị thương được đâu, yên tâm đi”.
Ngô Bình bắt một cái ghế ngồi giữa cửa, sau đó lấy điện thoại ra gọi. Cậu gọi cho Nghiêm Lãnh Thạch trước sau đó gọi cho Hoàng Diên Lãng.
Trước cửa nhà hàng có một mảnh đất trống, rộng gần mười mét, dài hơn hai mươi mét, vốn dĩ buổi tối sẽ đặt rất nhiều bàn, tối đến gió sông thổi mát lạnh, rất sảng khoái, nhưng lúc này lại có hai chiếc xe chở toàn mấy thứ vớ vẩn, trong đó có một chiếc còn chặn ngay trước cửa.
Ngô Bình gọi điện thoại được vài phút thì có mười mấy chiếc xe kéo được lái đến, dẫn đầu là một anh mập, anh ta tiến qua nói chuyện với Ngô Bình một cách rất khách sáo.
Ngô Bình chỉ vào chiếc xe trước cửa nhà hàng và nói: “Kéo hết đến bãi xe phế liệu, tháo dỡ xe, linh kiện nào dùng được thì dùng, không dùng được thì bán sắt vụn”.
Người đến nhận được chỉ thị của thị trưởng thành phố, có chỗ dựa vững chắc, lập tức gật đầu: “Cậu yên tâm, nhất định sẽ tuân thủ theo lời dặn của cậu”.
Thế là mười mấy chiếc xe kéo bắt đầu di chuyển, kéo đi bốn chiếc xe sang, hai chiếc xe bán tải và một chiếc xe thương mại trước cửa đi trước, trong lúc đó có người vội vàng chạy đến lái hai chiếc xe chở rác đi.
Khi còn lại những chiếc xe cuối cùng, lại có vài chiếc xe khác chạy đến, mười mấy người lên xuống xe, vội vã đi đến, người dẫn đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ, bệnh mũi đỏ, đầu hói, gã hét lên: “Ai dám động đến xe của tôi!”
Thế nhưng người kéo xe dường như không nghe thấy, tiếp tục kéo xe ra ngoài, đầu trọc tức giận muốn tiến đến ngăn lại.
Lúc này Ngô Bình đứng lên nói: “Là ông cố ý chặn trước nhà hàng mà nhỉ?”
Đầu trọc nghiêng đầu nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Là ông đây đấy thì sao?”
Ngô Bình bình thản nói: “Không sao, tôi chỉ hỏi vui thôi”.
Đầu trọc hừ một tiếng rồi nói: “Nói cho các người biết, họ hàng thân thích của tôi làm việc ở cơ quan công thương, nếu chọc vào tôi thì nhà hàng của các người đừng mong có thể kinh doanh nữa”.
“Lớn lối đấy, họ hàng của ông tên gì, ông dám nói không?”, lúc này thị trưởng thành phố Hoàng Diên Lãng đến. Ông ta chỉ dẫn theo hai người đi thẳng đến trước mặt đầu trọc này.
Do đứng ngược sáng nên đầu trọc không nhận ra Hoàng Diên Lãng, gã hừ một tiếng nói: “Nói ra thì chỉ khiến ông sợ thôi, họ hàng của tôi là người phụ trách thứ hai của bên Công Thương, tên Hầu Trình”.
Hoàng Diên Lãng hỏi thư ký bên cạnh: “Có người tên Hầu Trình này không?”
Thư ký vội nói: “Thị trưởng, có người này nhưng không phải người phụ trách, chỉ là một đội trưởng kiểm tra công thương thôi”.
Hoàng Diên Lãng lạnh lùng nói: “Một đội trưởng mà cũng dám kiêu căng, lập tức lập án điều tra, xử lý nghiêm người này”.