Mấy người kia thấy vậy đều sợ ngây người, đây mà là người sao? Tên dẫn đầu lập tức lùi lại mấy bước, mặt mày trắng bệch run rẩy nói: “Mày đừng có làm liều, tao sẽ méc giáo viên đó!”
Ngô Bình khinh bỉ nói: “Chỉ với mấy tên ăn hại các người, một chưởng của tao thôi cũng đủ để đánh chết một thằng rồi, cút ngay!”
Bốn nam sinh quay đầu bỏ chạy, sợ Ngô Bình đuổi theo đánh họ.
Thời gian tự học đến chín giờ rưỡi mới kết thúc, trước khi tan học, các giáo viên sẽ trả hết bài thi hôm nay lại. Ngoại ngữ Ngô Bình được 149 điểm, điểm tối đa sinh vật là 100 thì cậu được 99 điểm, vật lý đạt điểm tối đa, hóa học được 97 điểm!
Cuối cùng, tổng điểm Ngô Bình đạt tới 740! Mà dựa theo dữ liệu các giáo viên nhận được, người đứng thứ hai toàn thành phố cũng chỉ thi được 719 điểm. Ngô Bình còn nhiều hơn người đứng thứ hai tận 21 điểm!
Trong trường, Trần Mậu Tông cũng nhận được thành tích, vật lý của cậu ta cũng không được tốt, ngoại ngữ chỉ đạt 131, tổng được 680 điểm, ít hơn Ngô Bình cả 61 điểm! Đứng thứ 28 toàn thành phố, cách top 10 cả một đoạn.
Thành tích vừa được công bố, cả trường đều chấn động, ngay cả hiệu trưởng cũng tự mình chạy đến một chuyến ca ngợi Ngô Bình một phen, khen cậu là tấm gương của cả trường.
Vừa kết thúc tiết tự học, Hàn Băng Nghiên vẫn đến tìm Ngô Bình, hai người ăn chút ăn khuya rồi ai về nhà người nấy.
Sau khi về nhà, Ngô Bình đưa bài thi cho bố mẹ xem. Cậu đã thực hiện được lời khoác lác với bố lúc trước, lấy được vị trí đứng đầu toàn thành.
Đêm đó, Ngô Đại Hưng cực kỳ vui vẻ, ngay cả xe taxi cũng không chạy, mua một bình rượu ngon về muốn Ngô Bình uống cùng mình một chút.
Nhưng mà, Ngô Đại Hưng mới uống được hai ly thì sắc mặt bỗng vàng như nến, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, đôi tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.
Dương Quế Chi thấy vậy hoảng sợ, vội vàng gọi cấp cứu. Còn Ngô Bình lại bị cảnh tượng ấy kích thích, trong đầu chợt toát ra một số tri thức liên quan đến y học.
Trong đầu cậu chợt nảy ra một ý, đỡ Ngô Đại Hưng nằm lên sô pha rồi vươn ngón cái của tay phải tìm một vị trí ngay tim rồi nhấn mạnh một cái.
“Ặc!”
Ngô Đại Hưng đau đớn hét lên một tiếng, sắc mặt lại trở nên bình thường, cái cảm giác đau thắt ngực cũng biến mất.
Hai phút sau, ông ấy đứng lên, kinh ngạc nói: “Không sao, Tiểu Bình, sao con làm được?”
Ngô Bình khẽ thở phào đáp: “Bố, bố đừng uống rượu nữa. Ban nãy, bố là bị nhồi máu cơ tim, làm con sợ muốn chết”.
Ngô Đại Hưng lắp bắp hoảng sợ: “Bố bị nhồi máu cơ tim á?”
Ngô Bình gật đầu: “Nhưng không sao, uống thuốc là được”.
Lúc này, trong đầu của cậu chợt xuất hiện vô số cách điều trị. Tuy Ngô Bình cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng trước mắt chữa bệnh cho bố quan trọng hơn nên tạm thời cũng không nghĩ nhiều.
Cậu chạy suốt đêm đến tiệm thuốc mua thuốc về nấu, mãi đến khi Ngô Đại Hưng uống xong Ngô Bình mới yên tâm.
Tri thức về y học xuất hiện lúc đó cũng khiến Ngô Bình càng hiểu hơn về cơ thể con người, điều này đã giúp cho sự tu luyện của cậu rất nhiều. Đêm đó, trong đầu Ngô Bình đã xuất
hiện pháp môn Luyện Khí.