“Đứng dậy đi!”, Ngô Bình nói.
Đường Quý đứng dậy, sau đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thần y Ngô, mất bao lâu thì có thể chữa khỏi bệnh của anh tôi?”
Ngô Bình nói: “Giờ tôi đang bận, tối nói tiếp nhé”.
Đường Quý vội nói: “Vâng, thần y Ngô cứ bận việc đi ạ”.
Sắp đến chín giờ nên bọn họ đi đến từ đường.
Lúc này, có mấy người đang ở đây, gồm Đường Thiên Tuyệt, Đường Hi, Đường Thiên Hạc, Đường Thánh Khoa và Đường Thiên Tinh, toàn là tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Đường Môn.
Ngô Bình chắp tay với mọi người: “Thưa môn chủ và các vị trưởng lão, tôi đến tham gia nghi thức nhập môn!”
Đường Thiên Tinh nói: “Tốt lắm! Ngô Bình, nghi thức nhập môn có ba bước, thứ nhất là tế trời, hai là bái tổ và lập lời thề”.
Nói rồi, ông ấy gọi gọi mở cửa từ đường để mọi người đi vào.
Mọi người đứng vào vị trí, Ngô Bình thấy có rất nhiều bài vị được bày ở đây, đều là các nhân vật phong vân trong từng thời kỳ lịch sử.
Để được bài bài vị ở đây thì ít nhất phải từ cấp Đường soái.
Đường Thiên Tinh nghiêm túc nói: “Nghi thứ tế trời bắt đầu!”
Có hai người khiêng một bàn chông sắt đến rồi để trước mặt Ngô Bình.
Đường Thiên tinh bình thản nói: “Mời tế trời”.
Chông rất sắc, dài hơn 20 phân, các mũi châm chỉ cách nhau hai ngón tay, cắm chi chít, nếu quỳ lên thì kiểu gì cũng bị thương.
Đường Băng Vân tức giận nói: “Lục trưởng lão, nghi thức nhập môn chứ có phạt hình phạt đâu, ông đang làm gì thế hả?”
Đường Thiên Tinh nói: “Băng Vân, cô vẫn còn trẻ nên không rõ về quy tắc của môn phái đâu”.
Đường Thiên Tuyệt nói: “Thời khi Đường Môn mới thành lập, đúng là phải dùng bàn chông trong nghi lễ gia nhập môn phái, nhưng do quá tàn khốc nên ngày càng ít dùng tới”.
Đường Thiên Tinh: “Đúng là môn chủ có khác, rất hiểu rõ quy tắc”.
Đường Băng Vân lập tức không biết phải phản bác thế nào, vì cô ấy biết quy tắc cũ này không bị ép dùng hoàn toàn, nhưng một khi đã có người nhắc đến nó thì tới môn chủ cũng không làm trái được.
Ngô Bình bình thản nói: “Nếu đã là quy tắc thì cứ theo đó mà làm”.
Anh bước tới gần bàn chông rồi quỳ xuống. Song, cảnh tưởng các mũi chông đâm da thịt anh chảy máu không hề xảy ra, đầu gối của Ngô Bình vẫn nguyên vẹn, các mũi chông không thể xuyên thủng da thịt của anh.
Đường Thiên Tinh híp mắt lại nói: “Cậu có võ công khổ luyện ư?”
Tầng thứ nhất của Kim Cương Bất Hoại Thần Công là mình đồng da sắt, tầng thứ hai là luyện lực thần hồn nên bàn chông này không là gì với Ngô Bình cả.
Ngô Bình hoàn thành xong nghi thức tế trời rồi đứng dậy.
Mọi người xung quanh đều trố mắt ra nhìn, vì đến Đường Huyền còn không thể làm được điều này.