Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy nư tu ấy hoảng sợ rồi bất giác lùi lại.

Trương Bạn Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, biết không giấu được nữa nên nói: “Bệ hạ, họ cũng là trưởng lão của môn phái, lúc trước có chút chuyện bất hòa với Hàn trưởng lão”.

Đường Băng Vân ngừng khóc rồi hỏi: “Mẹ, là họ đánh mẹ ạ?”

Hàn Thúc Nguyệt gật đầu: “Băng Nguyệt Tông có một trưởng lão tên là Lâm Huyền Minh, người này phong độ ngời ngời nên mấy nữ trưởng lão kia đều thích ông ấy. Vì Lâm trưởng lão đã ngỏ lời với mẹ nên họ ôm hận trong lòng. Hai năm qua, họ thường xuyên kiếm chuyện với mẹ. Gần đây, họ đã tìm được một cái cớ để đánh mẹ. Hôm qua, họ còn xông vào chỗ ở của mẹ rồi bắt mẹ xuống phòng giam dưới lòng đất để dùng hình. Mẹ không chịu được nên mới ngất xỉu”.

Đường Băng Vân nổi giận: “Một lũ khốn kiếp!”

Các trưởng lão kia sợ đến mức quỳ xuống rồi liên tục xin tha.

“Chúng tôi biết lỗi rồi, xin tha mạng!”

Ngô Bình nhìn Trương Bạn Nguyệt rồi nói: “Trương tông chủ, Băng Nguyệt Tông các ông có nơi dùng hình ư?”

Trương Bạn Nguyệt: “Vâng”.

Ngô Bình: “Có thì tốt rồi, ông hãy cho người giải họ đến đó rồi dùng hết các hình phạt cho tôi”.

Tuy Trương Bạn Nguyệt thấy khó xử nhưng không dám cãi lời anh, ông ta lập tức gọi mấy trưởng lão khác đến giải các nữ trưởng lão kia xuống dùng hình. Họ luôn miệng xin tha, nhưng Trương Bạn Nguyệt chỉ biết cười trừ, không dám xin giảm tội cho họ.

Sau khi họ được giải đi rồi, Ngô Bình cười nói: “Trương tông chủ, phiền ông rồi. Tôi sẽ đưa Hàn Thúc Nguyệt đi, hôm khác sẽ đến cảm ơn ông sau”.

“Không dám, không dám!”, Trương Bạn Nguyệt lau mồ hôi nói, Ngô Bình không kiếm chuyện với ông ấy là ông ấy mãn nguyện lắm rồi.

Lúc chuẩn bị đi, Ngô Bình chợt cảm thấy trong Băng Nguyệt Tông này có một luồng khí tức lạnh lẽo, vì thế đã hỏi: “Trương tông chủ, khí tức lạnh lẽo này ở đâu ra vậy?”

Trương Bạn Nguyệt vội đáp: “Bệ hạ, trong Băng Nguyệt Tông có một món thần binh thượng cổ tên là đao Lãnh Nguyệt. Thanh đao dài 1500 mét, phần lớn đã cắm hết xuống núi, khí tức lạnh lẽo này cũng từ đó mà ra”.

Ngô Bình: “Thanh đao dài vậy ư? Tôi xem được không?”

Trương Bạn Nguyệt cười đáp: “Được chứ ạ, Băng Nguyệt Tông chúng tôi có một quy định từ lúc môn phái thành lập đến giờ, đó là nếu ai có thể rút thanh đao ấy lên thì sẽ được sở hữu nó”.

Hai người vừa đi lên núi, Ngô Bình vừa hỏi: “Thanh đao này có lai lịch thế nào?”

Trương Bạn Nguyệt: “Do một vị Thánh Vương thượng cổ chế tạo, trong đao phong ấn ý chí của vị Thánh Vương ấy, cho nên bao lâu nay chưa có ai rút nó ra được”.

Ngô Bình nhanh chóng đến nơi, trên đỉnh núi có một chuôi đao khổng lồ, để lộ ra lưỡi đao màu la, như ánh trắng lạnh lẽo.

Ngô Bình phóng chân thân ra, thần hình cao cả chục nghìn mét, thánh uy bức người làm nhóm người của Băng Nguyệt Tông sợ đến mức quỳ hết xuống. Trương Bạn Nguyệt trợn mắt há miệng rồi lẩm bẩm: “Thánh Nhân, Thánh Nhân!”

Ngô Bình đặt tay lên chuôi đao thì lập tức cảm nhận được một luồng ý chí Thánh Vương thượng cổ, hai bên đã chào hỏi qua với nhau, anh nói: “Tiền bối, tôi xin phép mượn đao để dùng”.


Dứt lời, anh đã rút thanh đao ra khỏi núi, chân lực truyền vào phá vỡ cấm chế của thanh đao, ngay sau đó thanh đao đã lóe lên đao khí sắc lạnh với sát khí ngất trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK