Ngô Bình rất hài lòng, anh tiếp tục điều chỉnh lại một số đặc điểm nhỏ theo trí nhớ của anh. Hai tiếng sau, Linh Minh Thánh Thể đã hoàn toàn giống hệt bố của Ngô Bình!
“Hoàn hảo”, anh khẽ mỉm cười, chuẩn bị thu lại Thần niệm.
Thế nhưng, Thần niệm của anh quay lại thì kéo luôn cả Tiên Thiên Thánh Hồn cũng ra theo, đi luôn vào trong võ hồn của anh.
Ngô Bình thất kinh: “Toang rồi!”
Anh cố gắng ép thánh hồn kia đi ra nhưng không hề có kết quả gì. Anh đành vội vã cầu cứu thần Hắc Thiên: “Thần Hắc Thiên, ta không cẩn thận mà hợp nhất Tiên Thiên Thánh Hồn vào võ hồn của mình rồi!”
Thần Hắc Thiên rất bình thản đáp: “Không sao. Có hay không có Tiên Thiên Thánh Hồn này đều không ảnh hưởng đến hiệu quả hoàn hồn. Hơn nữa nếu không có Tiên Thiên Thánh Hồn này thì hồn và thể xác sẽ hoà vào nhau thuận lợi và triệt để hơn nữa”.
Tảng đá trong lòng Ngô Bình cuối cùng cũng được đặt xuống, anh nói: “Vậy thì được rồi!”
Hai ngày sau đó, Ngô Bình đều ở lại Đường Lâu vừa canh giữ Linh Minh Thánh Thể vừa chờ thuộc hạ tìm về những nguyên liệu cần thiết.
Cuối cùng, chiều ngày thứ hai thì các loại nguyên liệu được gửi từ khắp nơi trên thế giới đã đến tay anh, anh lập tức bắt tay vào việc làm hương dẫn hồn. Quá trình không hề phức tạp, chỉ khoảng một tiếng rưỡi là đã hoàn thành. Anh làm tổng cộng ba cây hương to cỡ ngón tay út. Mỗi cây hương dài khoảng nửa mét.
Làm xong, anh lập tức triệu hồi Đế Tân rồi giao ba cây hương cho ông ấy: “Trăm sự xin nhờ vào ông”.
Đế Tân đáp: “Hãy chờ tin tôi”.
Dứt lời, Đế Tân hoá thành một làn gió âm rồi tan biến mất.
Lúc này Ngô Bình đứng ngồi không yên, anh đi vào phòng khách sạn. Ông bà ngoại đang xem tivi còn Trương Lệ và Ngô Mi đang ngồi cạnh nhau nói chuyện gì đó.
Mấy ngày nay Ngô Bình bảo người nhà ở lại khách sạn. Chuyện bố sống lại, anh phải thông báo trước với họ.
“Tiểu Bình, con ăn cơm chưa?”, Trương Lệ hỏi.
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai mẹ rồi cười hỏi: “Mẹ, con nghe nói mẹ có bạn trai?”
Trương Lệ gõ nhẹ lên trán Ngô Bình đáp: “Con nói linh tinh gì vậy? Mẹ bao nhiêu tuổi rồi, làm gì còn tâm trạng đi tìm bạn trai hả?”
Ngô Mi lập tức hỏi ngay: “Thế sao dạo này đột nhiên mẹ thích trang điểm rồi ăn mặc chỉn chu vậy?”
Trương Lệ cười đáp: “Dạo này mẹ liên lạc lại với bạn bè năm xưa. Mẹ đã hẹn các cô chú tháng sau sẽ họp mặt nên mới muốn ăn diện một chút rồi học người ta cách trang điểm”.
Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm, vậy thì dễ giải quyết rồi! Nhỡ đâu bố anh quay lại mà mẹ lại có bạn trai thì đúng là rắc rối to!
Anh cười nói: “Mẹ, bạn học của mẹ con có quen không?”
Trương Lệ: “Đều là bạn từ thời cấp ba, hồi đó mẹ học đại học ở Vân Kinh nên con không biết các cô chú đó đâu”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Mẹ học đại học ở Vân Kinh sao? Sao mẹ không học ở trong huyện?”
Ông ngoại Ngô Bình đáp: “Lúc đó ông đi làm ở Vân Kinh, mãi về sau mới về huyện Minh Dương”.
Ngô Bình giật mình: “Ông ơi hồi đó mẹ cháu học kém lắm đúng không?”
Trương Lệ đỏ mặt mắng: “Ranh con này, mẹ học hơi bị được đấy nhé!”