Giám đốc kia vội vã xua tay đáp: “Giám đốc Ngô, chúng tôi không cần tìm diễn viên quần chúng. Với địa thế đất này, giá bán này, đường sắt ở ngay trước cửa nhà, lại còn đầy đủ bãi đỗ xe, thiết kế hợp lý, cảnh quan độc đáo, gần trường học và bệnh viện. Ở Vân Kinh không tìm được nơi thứ hai như thế này đâu, cho nên hàng của chúng ta đắt nhưng xắt ra miếng.
Trác Khang: “Những người này đặt cọc những căn có diện tích bao nhiêu?”
Giám đốc: “30% đặt căn hai ngủ, 50% đặt căn ba ngủ. Còn 20% còn lại là hộ gia đình lớn. Ở Vân Kinh nhiều người có tiền lắm, nhiều người chỉ muốn mua căn to. Đúng rồi, nhà của chúng ta hiện giờ đã được đặt cọc hết, bán quá chạy”.
Trác Khang cười đáp: “Không phải tôi bảo anh để lại cho tôi vài căn sao? Anh bán hết rồi sao?”
Giám đốc kia vội đáp: “Việc giám đốc Trác dặn dò tôi đương nhiên phải làm theo, tôi đã giữ lại vài căn theo yêu cầu của giám đốc. Trong đó có vài căn tốt nhất trên thị trường hiện nay”.
Lúc này, có một đám người xông vào đại sảnh, cũng không chịu xếp hàng mà lớn giọng hỏi: “Ai là giám đốc?”
Nhìn thấy đám người này, Ngô Bình sững lại. Sao lại là bọn họ kia chứ?
Hoá ra, đám người này chính là người nhà chú Ba Ngô Chấn Đạt của Ngô Bình. Ngoài Ngô Chấn Đạt còn có Ngô Phong con trai ông ta, đằng sau còn cả vợ chồng Ngô Liên Thắng. Nhìn dáng vẻ của họ thì có vẻ là đến mua nhà.
Giám đốc phụ trách vội vã đi tới, hỏi: “Các vị, tôi là giám đốc phụ trách ở đây, mọi người có vấn đề gì sao?”
Ngô Chấn Đạt giơ cái túi trong tay lên cao rồi vỗ vỗ vào đó, nói: “Chúng tôi tới mua nhà, nhà ba phòng ngủ!”
Hoá ra là từ lúc Ngô Bình để lại hai triệu tệ tiền “báo đáp”, Ngô Chấn Đạt luôn tìm cách vòi tiền bố mẹ mình. Ông ta nói con trai mình có bạn gái, cô gái kia yêu cầu phải mua được nhà ở Vân Kinh thì mới đồng ý.
Vòi vĩnh bao nhiêu lâu, Ngô Liên Thắng mới đồng ý đưa cho ông ta một triệu tệ. Ngô Chấn Đạt mặc dù chưa hài lòng nhưng có thêm một triệu tệ cũng không tồi, cho nên mới gọi cả nhà đi tới Vân Kinh mua nhà.”
Giám đốc phụ trách cười đáp: “Cảm ơn cả nhà đã quan tâm đến dự án của chúng tôi, có điều hôm nay là ngày tới đặt cọc, nhưng số người tới quá đông, mời mọi người ra phía sau xếp hàng”.
Ngô Chấn Đạt lập tức thay đổi sắc mặt: “Xếp hàng? Chúng tôi từ xa xôi tới đây mua nhà mà ông bảo chúng tôi đi xếp hàng sao? Người phụ trách của các ông đâu? Gọi ra đây!”
Ngô Bình vốn không muốn qua đó nhưng Ngô Phong tinh mắt nên đã nhìn thấy anh trước. Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Phong lập tức nói: “Ông, nhìn kìa, là Ngô Bình!”, nói rồi chỉ về phía anh.
Ngô Liên Thắng nhìn về phía đó thì quả thực thấy Ngô Bình lúc này đang định quay đầu chuồn thẳng.
Ngô Liên Thắng giật mình, một triệu tệ này ông ta không muốn bỏ ra nữa. Lần trước Ngô Bình đến nhà ông ta đã để lộ ra việc anh có nhiều tiền nên ông ta vẫn luôn âm thầm nảy sinh ý đồ vòi tiền anh. Giờ ông ta lại đụng mặt Ngô Bình ở đây thì sao có thể bỏ qua cơ hội này. Ông ta lập tức gọi với theo: “Ngô Bình!”
Ngô Bình cảm thấy phiền muốn chết, anh quay lại hỏi: “Ngô Liên Thắng, ông có việc gì sao?”
Từ lần trước khi anh cho nhà đó hai triệu tệ, anh đã định sẵn sẽ không gọi ông già này là ông nữa rồi. Nếu đã đoạn tuyệt thì phải làm cho triệt để, không bao giờ qua lại với nhau nữa.
Ngô Liên Thắng nhanh chóng bước tới, cười đon đả nói: “Tiểu Bình, trùng hợp quá, sao cháu lại ở đây?”