Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Có gì khó đâu, tôi nhìn sắc mặt của anh là biết huyết mạch bị tắc nghẽn, hơn nữa còn là ám thương, rất có khả năng là Âm Lôi Chưởng, một dạng âm công của Lôi Sát Công”.

Chu Truyền Anh lập tức bị chinh phục bởi y thuật của Ngô Bình: “Cậu thật tinh mắt, tôi bị trúng Âm Lôi Chưởng, không biết có thể chữa được không?”, Chu Truyền Anh căng thẳng, ba năm qua, anh ta đã nhụt chí rồi, nhưng giờ gặp được Ngô Bình, đột nhiên anh ta lại loé lên tia hi vọng.

Ngô Bình ngập ngừng rồi đáp: “Có chứ”.

Chu Truyền Anh run lên: “Thật không?”

Ngô Bình gật đầu rồi cười nói: “Nếu anh đến sớm hơn mấy hôm, tôi điều trị sẽ hơi khó, nhưng bây giờ thì đơn giản rồi”.

“Tốt quá rồi!”, Chu Thanh Nghiên và Chu Hiếu Sinh vui đến mức suýt nhảy cẫng lên, mấy bố con Chu Viễn Sơn cũng thở phào một hơi.

Chu Truyền Võ cười nói: “Ngô Bình, cảm ơn cháu, cháu đúng là ân nhân của cả nhà chú”.

Đây không phải lần đầu tiên Ngô Bình giúp nhà họ Chu, nên ai cũng rất cảm kích.

Chu Viễn Sơn nói: “Truyền Anh, bố có chuyện muốn nói với con. Lần trước, Kiều Ba đến tận nhà ta trả thỳ, chính cậu Ngô đây đã ra tay ngăn cản”.

Chu Truyền Anh ngạc nhiên: “Kiều Ba! Chuyện xảy ra khi nào vậy ạ? Tại sao bố không kể cho con biết”.

Chu Viễn Sơn nói: “Khi ấy, con vẫn đang dưỡng thương ở Đại Thiền Tự, bố không muốn làm con lo lắng ảnh hưởng đến vết thương”.

Chu Truyền Anh thở dài nói: “Bố, nếu không có cậu Ngô thì bố biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không? Dẫu sao con cũng là đệ tử của Đại Thiền Tự, nhà mình gặp chuyện, cao thủ của môn phái sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu”.

Chu Viễn Sơn cười nói: “Được rồi, chuyện qua rồi mà. Truyền Anh, con hãy ở lại đây chữa bệnh cho sớm khoẻ lại”.

Chu Viễn Sơn còn phải quản lý việc kinh doanh, Chu Truyền võ và Chu Truyền cũng phải đi làm nên cả ba đều rời đi trước. Chỉ còn Chu Hiếu Sinh và Chu Thanh Nghiên ở lại.

Người lớn đi rồi, Chu Hiếu Sinh mới dám lên tiếng: “Anh Ngô, võ công của anh đến bậc nào rồi ạ?”

Ngô Bình đáp: “Luyện khí thành sức mạnh”.

Chu Hiếu Sinh dựng ngón tay cái: “Quá oách!”

Sau đó, cậu ấy lại nói với Chu Truyền Anh: “Chú, Phục Hải cũng đang ở cảnh giới ấy nhỉ?”

Chu Truyền Anh gật đầu: “Phục Hải là một thanh niên tài giỏi của Đại Thiền Tự, mới 32 tuổi mà đã luyện khí thành sức mạnh rồi. Đương nhiên so với cậu Ngô đây thì vẫn còn kém xa”.

Chu Truyền Anh không hề tâng bốc Ngô Bình, luận về tuổi tác thì Phục Hải lớn tuổi hơn Ngô Bình, vì thế so về mặt tiềm lực thì chắc chắn Ngô Bình phải hơn.

Nghe thấy Đại Thiền Tự, Ngô Bình hỏi: “Nghe nói Đại Thiền Tự có 72 tuyệt kỹ, chín đại thần thông, ba đại thần công, đúng không ạ?”


Chu Truyền Anh cười đáp: “72 tuyệt kỹ ấy là người ngoài đồn thổi với nhau thôi, chứ đúng ra là nhiều hơn. Riêng những tuyệt kỹ mà tôi biết đã là hơn 200 rồi. Chín đại thần thông và ba đại thần công thì đúng, nhưng rất ít người luyện được, vì yêu cầu cao quá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK