Cương Tử nhanh chân chạy đi lấy rượu, sau đó rót cho mỗi người một chút để chúc mừng Ngô Bình.
Phải biết rằng thần niệm là một bước đột phá quan trọng, làm được điều này thì sẽ được coi là cao thủ. Ngoài ra, một khi có thần niệm rồi thì có thể làm được rất nhiều việc mà trước kia không thể, ví dụ như luyện khí, bùa chú, niệm thần thú…
Sau vài chén rượu, Ngô Bình tranh thủ lấy ba quả đỗ ra mỗi quả có chín hạt, tổng là 21 hạt.
Anh lột vỏ một quả rồi lấy hai hạt đỗ ra đưa cho ông ngoại mình rồi nói: “Ông ơi, món này ngon lắm, ông ăn thử đi”.
Ông ngoài anh cười phá lên nói: “Tiểu Bình, đây là đỗ mà, có gì đặc biệt đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Ông cứ thử đi ạ”.
Ông ngoại nhận lấy rồi bỏ vào miệng nhai, ngay sau đó đã hạt đỗ đã hoá thành một chất dịch ngọt ngào rồi chui thẳng xuống bụng ông.
Ông ngoại ngạc nhiên nói: “Sao ngon thế nhỉ!”
Ngô Bình cười nói: “Ngon nhưng không ăn nhiều được ạ”.
Sau đó anh lại chia các hạt đỗ cho bà ngoại, mẹ và em gái rồi bảo họ ăn ngay.
Phản ứng của họ cũng giống hệt ông ngoại, ai nấy đều phải suýt xoa vì quá ngon.
Hoàng Tử Cường nhìn với vẻ thèm khát: “Cậu chủ, thứ gì thế ạ?”
Ngô Bình liếc anh ta: “Không có phần của anh đâu, cái này dành cho người bình thường, anh ăn cũng phí”.
Loại đậu này có tác dụng lớn với sức khoẻ của người bình thường, nhưng nếu là người tu hành thì chưa chắc, vì thể chất của người tu hành vốn đã rất khoẻ rồi.
Hoàng Tử Cường cười trừ, sau đó vội vàng bóc lạc ăn.
Ngô Bình cất cẩn thận các hạt đỗ còn lại đi rồi bắt đầu dùng bữa.
Ăn uống xong, anh về phòng tu luyện. Lần này, anh vừa tập trung được một lúc thì Chu Truyền Võ gọi tới.
“Ngô Bình, chú không thuyết phục được thị trưởng đâu, Thạch Thành đành bỏ quyền đầu tư vậy”, Chu Truyền Võ tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng lực bất tòng tâm.
Ngô Bình bình thản nói: “Không sao ạ, chúng ta đã bàn trước chuyện này rồi mà. Nếu Thạch Thành không tham gia cổ phần nữa thì để Thanh Nghiên nhận”.
Chu Truyền Võ: “Thật ra Thạch Thành không tham gia thì cũng không ảnh hưởng gì đến dự án này, ở đây vẫn sẽ thu thuế”.
Ngô Bình hỏi: “Chú ới, trên tỉnh không có vấn đề gì chứ ạ?”
Chu Truyền Võ: “Tỉnh thì không, cháu yên tâm”.
Ngô Bình không nhiều lời mà nói thêm vài câu rồi gọi cho Chu Thanh Nghiên để kể rõ tình hình.
Chu Thanh Nghiên nói: “Cần 10 tỷ đúng không anh? Em có rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Thanh Nghiên, anh sẽ bảo Đường Tử Di gọi cho em, hai người bàn hợp đồng nhé”.