Họ bình thản đi thẳng vào trong. Đước một đoạn thì sức mạnh pháp trận đó biến mất, vì anh đã hội họp với một nhóm tu sĩ đi vào từ cửa hông trên đại lộ.
Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân nhìn nhau mỉm cười, người đàn ông mạnh như thế mới xứng với bọn cô.
Lúc này người xung quanh đều nhường đường, không dám đứng quá gần Ngô Bình, dù sao anh cũng bước vào từ cổng lớn, đã không phải là sự tồn tại cùng cấp bậc với họ.
Đi xuyên qua hành lang, phía trước là một quảng trường cực lớn, bấy giờ đã có rất nhiều người đứng trên quảng trường như đang đợi gì đó.
Có hai người hầu đứng chỗ hành lang, người hầu nhìn Ngô Bình nói: “Anh là người đi vào từ cổng lớn thì có thể tới thẳng đại sảnh”.
Nói rồi một người hầu trong đó đi trước dẫn đường, thế là mấy người Ngô Bình đi xuyên qua quảng trường và đám đông, trực tiếp đến một cung điện rất lớn.
Cửa chính cung điện rộng mấy chục mét, bên trong rất rộng, lúc này đã có một trăm người đứng bên trong. Nơi ấy không có chỗ ngồi, mọi người chỉ có thể đứng thành nhóm nhỏ tán gẫu.
Mấy người Ngô Bình đi vào cũng không thu hút sự chú ý của họ, những người này vừa nói vừa cười, có không ít người quen mặt.
Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân đều là phụ nữ xinh đẹp bậc nhất, nhanh chóng có người để ý đến cả hai. Mấy công tử thanh niên mỉm cười đi đến chào hỏi với hai cô ta.
Những người đàn ông khác không thể lọt nào mắt xanh của Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân được nữa, thấy họ đến, hai cô gái ngược lại cảm thấy chán ghét. Chu Chân Nhi ôm lấy cánh tay trái của Ngô Bình nói: “Anh Lý, người ở đây nhiều quá”.
Lâm Tích Quân cũng không cam lòng ôm chặt lấy cánh tay phải của Ngô Bình nói: “Anh Lý, anh đánh người ta thành bức tranh đó là chiêu gì vậy?”
Ngô Bình: “Nhị Hướng Huyền Công, tôi cũng vừa học được không lâu”.
Mấy cậu thanh niên đều cảm thấy mất mát, hóa ra là hoa đã có chủ. Phần lớn trong đó biết khó mà lùi bước nhưng cũng có người không từ bỏ, thậm chí nảy ra địch ý với Ngô Bình.
“Người anh em này tên là gì nhỉ?”, một thanh niên đi đến trước mặt Ngô Bình, nhìn anh bằng ánh mắt gần như khiêu khích.
Người tu có tu vi không yếu, đã là địa tiên cảnh giới Động Thiên, hắn ta còn cố ý phóng khí tức của ra muốn áp đảo Ngô Bình.
Nhưng tiếc là trong mắt Ngô Bình, hắn ta chỉ là một tên hề không hơn không kém.
“Lý Huyền Bình!”, anh nói.
“Lý Huyền Bình? Ha ha, chưa từng nghe nói đến, chắc cũng chẳng phải nhân vật tầm cỡ gì nhỉ!”, đối phương kiêu ngạo nói: “Tôi là Bạch Văn Kính, nhà họ Bạch tôi là gia tộc tu hành, bố là Bán Bộ Thiên Tiên”.
Lý Thanh Đế hừ một tiếng: “Bán Bộ Thiên Tiên có gì lợi hại, tông chủ nhà tôi chỉ vung tay một cái là có thể áp đảo”.
Đối phương biến sắc: “Một tay là có thể áp đảo Bán Bộ Thiên Tiên? Ha ha, anh khoác lác mà chẳng chịu tìm hiểu gì cả”.
Lý Thanh Đế lạnh nhạt nói: “Khoác lác? Anh đến chỗ phiến đá trước cổng phủ Tổng đốc mà xem, nơi đó có một Thiên Tiên bị tông chủ của tôi hạ gục đấy”.
Có người đuổi đến từ phía sau nghe được những lời này bèn nói: “Tôi có thể làm chứng, anh Lý đây quả thật đã trấn một cao thủ trên phiến đá trở thành một bức tranh, vì thế phủ Tổng đốc mới mở cổng lớn đón anh Lý vào đây”.
Bạch Văn Kính kinh ngạc, một tay trấn áp Thiên Tiên? Sao có thể được?
Ngô Bình cũng lười giải thích, anh vung tay lên, vài cái bàn, cái ghế xuất hiện, sau đó anh pha trà tiên mời Chu Chân Nhi, Lâm Tích Quân ngồi thưởng thức. Ngoài trà tiên còn có dưa và trái cây sấy khô do anh làm ra, tất cả đều rất ngon.
Không lâu sau người xung quanh đều ngửi được mùi thơm của trà, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ đi tới, cô ta khom người với Ngô Bình: “Mùi trà của anh thơm ngát, lưu hương lâu, chắc là trà nổi tiếng”.