Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Chi vô lực ngồi xuống đất, nói: “Tháng sau là sinh nhật mười bảy của tôi”.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Vì vậy, cô chỉ là thức ăn mà ông ta nuôi dưỡng mà thôi. Hơn nữa chuyện mà cô kể trước đó, có lẽ cũng là do nó lừa cô thôi. Thực Nhân Chi trước giờ chưa từng có hình người, bởi vì chỉ sau khi ăn thịt các cô thì nó mới thật sự biến hình”.

Thanh Chi ngơ ngác: “Chúng tôi?”

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Tôi có thể nhìn ra, cô có rất nhiều anh chị em. Có lẽ bọn họ cũng giống như cô, được nuôi dưỡng ở nơi nào đó, đợi đến khi thành niên sẽ bị Thực Nhân Chi ăn! Theo tôi biết, Thực Nhân Chi ăn thịt bốn mươi chín người con thì mới có thể hoàn thành tiến hóa, biến thành hình người”.

“Rầm!”

Mặt đất bỗng chấn động, nứt ra, bên trong có một xúc tu tối đen phóng ra, hung hăng đâm và ngực Ngô Bình.

Vẻ mặt Ngô Bình lạnh như băng, một tay cậu bắt lấy xúc tu, Thái Cổ Ma Điệp trong bí khiếu vung cánh, sức mạnh kinh người khống chế xúc tu. Nó điên cuồng giãy dụa, nhưng không thoát được tay của Ngô Bình. Đồng thời, Chân Phù trong người Ngô Bình phát sáng, một luồng sức mạnh mục nát tràn vào xúc tay. Xúc tay này mau chóng thối rữa, mục nát thấy rõ, nhanh chóng biến thành tro bụi.

“Rầm!”

Mặt đất lại rung chuyển dữ dội, từ sâu dưới lòng đất truyền đến tiếng gầm thét không giống người.

Ngô Bình nhìn ánh mắt ngây dại của Thanh Chi, hỏi: “Cô có muốn báo thù cho mẹ mình không?”

Thanh Chi mắt ngấn lệ: “Muốn!”

Ngô Bình: “Được! Vậy tôi sẽ tiêu diệt ác ma này!”. Dứt lời, cậu lấy Thất Tinh Long Uyên Kiếm giơ lên cao. Lúc này, sau lưng cậu xuất hiện sáu bóng kiếm khổng lồ, sức mạnh của kiếm thứ sáu Trảm Đạo nhập vào trong kiếm, đâm mạnh xuống đất. Kiếm quang sắc bén phá vỡ mặt đất, lớp đất đá dày đặc cũng không thể ngăn cản được sự sắc bén của nó. Kiếm quang xuyên sâu xuống cả nghìn mét dưới đất, chém một quái vật màu đen khổng lồ thành hai đoạn.

Quái vật màu đen này có đường kính hơn ba trăm mét, mặt ngoài có vô số xúc tu, trên mỗi xúc tu đều có một lớp da mặt người, hốc mắt có hai tròng mắt đen vô hồn. Những lớp da mặt này đều là loài người bị ông ta ăn thịt, trong đó có một vài người là con cái nó!

Quái vật đen bị chém thành hai đoạn, chất nhầy đen chảy ra ồ ạt, chất nhầy này tựa như có sinh mạng vậy, lại mau chóng ngưng tụ, mong muốn được sống lại!

Thế nhưng, sức mạnh Mục Nát, sức mạnh Suy yếu trong kiếm của Ngô Bình đã khiến nỗ lực của nó thất bại nhanh chóng, chất nhầy lại tan chảy. Lúc này, một viên ngọc xanh lam bỗng di chuyển trong chất nhầy.

Ngay lúc này, viên ngọc kia như bị hút lấy, đột nhiên chui lên mặt đất, rơi vào trong tay Ngô Bình.

Cầm viên ngọc trong tay, Ngô Bình nheo mắt, cậu cảm nhận được bên trong viên ngọc chứa rất nhiều huyết mạch Nhân Tộc đã qua tinh chế. Cảm nhận được sức mạnh trong viên ngọc, từng tế bào trên người Ngô Bình bỗng trở nên đói khát. Đó là cảm giác đói khát xuất phát từ linh hồn, cậu chỉ hận không thể lập tức nuốt lấy viên ngọc, hấp thụ hết năng lượng bên trong nó!

Thế nhưng, cuối cùng cậu vẫn kiềm chế được, cất viên ngọc sau đó nhìn xuống mặt đất. Cậu cảm thấy sức mạnh sinh mệnh của Thực Nhân Chi này rất mạnh, cả sơn cốc này cũng chỉ là một bộ phận thân thể của ông ta, muốn giết chết kiểu quái vật khổng lồ này gần như là không thể.

Cậu lập tức nói: “Nhân lúc nó chưa hồi phục, chúng ta đi thôi!”

Vì thế, cậu dân theo Thanh Chi, nhóm người mau chóng rời đi.

Bay đi mấy nghìn dặm, mãi đến khi Ngô Bình không cảm nhận được hơi thở của Thực Nhân Chi nữa thì mới dừng lại.

Thanh Chi mù mờ nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, nói: “Trước giờ tôi chưa từng đi xa đến vậy”.

Ngô Bình: “Lúc trước tựu chung cô không đi xa được là vì Thực Nhân Chi đang thao túng suy nghĩ của cô. Cô cẩn thận nghĩ lại xem, có phải từ nhỏ đến lớn, cô chỉ sinh hoạt trong phạm vi nghìn dặm thôi đúng không?”

Thanh Chi gật đầu: “Đúng vậy, nhiều nhất là đi xa trăm dặm, trước giờ chưa từng đi xa nhà cả nghìn dặm”.

Cô ấy hỏi Ngô Bình: “Nó vẫn có thể tìm được tôi sao?”

Ngô Bình an ủi cô ấy: “Yên tâm đi. Chỉ cần đừng ở trong địa bàn của nó, nó sẽ không làm được gì cô. Thực Nhân Chi cũng được gọi là Linh Chi, nguồn gốc của nó có lẽ là lòng tham không đáy của cao thủ loài người”.

Điền Mỹ Mỹ tò mò hỏi: “Sư huynh, Nhân Thực Chi sau khi thành người, có phải sẽ càng kinh khủng hơn không?”

Ngô Bình gật đầu: “Một khi Nhân Thực Chi thành người, ít nhất cũng phải có thực lực Đạo Cảnh cấp ba. Hơn nữa, nó sở hữu năng lực chiếm đoạt Nhân Tộc, có thể nhanh chóng nâng cao thực lực, cuối cùng trở thành Tai Tinh! Tai tinh sẽ mang đến vận rủi cho Nhân Tộc!”

Những chuyện này đương nhiên đều là do Phương Lập âm thầm nói cho Ngô Bình, cậu chỉ là thuật lại mà thôi.

Điền Mỹ Mỹ: “Sư huynh, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

Ngô Bình nhìn xung quanh, bọn họ đã đến bên rìa khu rừng, hơn nữa con cách mục tiêu trên bản đồ cậu muốn đi cũng rất gần.

Cậu không biết nơi đó có nguy hiểm hay không, bèn nói với mọi người: “Mọi người cứ tìm kiếm vùng lân cận, có thể gặp phải vận may. Sau khi trời tối, chúng ta sẽ tập hợp tại đây”.

Mọi người đều gật đầu, Ngô Bình một mình đi đến địa điểm mục tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK