Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Học thuộc mẫu chú mất khoảng mười ngày, Ngô Bình chỉ mất nửa buổi tối đã thuộc được một đoạn ngắn. Một đoạn chú này có bảy đoạn là có phản ứng với bí lực mà cậu hấp thu, tức là cậu có thể tu luyện được bảy loại bí chú.

Sáng hôm sau, Ngô Bình lại đến thăm Trương Tỉnh, sức khỏe của Trương Tỉnh đã tốt hơn rất nhiều, thế nên Ngô Bình kế cho ông ta một đơn thuốc để uống trong một thời gian, nếu không có gì bất thường, ông ta sẽ hồi phục trong khoảng một tuần.

Buổi chiều, Trương Khôi Tinh gửi tin tức đến, nói rằng anh ta đã hẹn với Du Hân, lát nữa Du Hân sẽ đến đây, vì được Trương Khôi Tinh giới thiệu nên Du Hân cực kỳ xem trọng, cũng đích thân đến.

Một tiếng sau, Trương Khôi Tinh xuất hiện cùng một cô gái khoảng hai bảy, hai tám tuổi. Vừa nhìn thấy người này, Ngô Bình đã biết trong ba hồn bảy vía của cô ta đã bị mất một hồn một vía.

Nhưng có cao nhân cho cô ta một hồn một vía, chỉ là một hồn một vía đó không phải là của cô ta nên cô ta vẫn còn vấn đề rất nghiêm trọng.

Tròng mắt Du Hân hơi đục, không thích ánh sáng, giọng nói cũng khá yếu, hơn nữa sắc mặt trắng bệch.

Còn có một người đàn ông ba mươi tuổi đi theo bên cạnh Du Hân, nhìn thấy anh ta, Trương Khôi Tinh vội nói: “Anh Quốc Văn, anh cũng đến à”.

Người này là anh trai của Du Hân – Du Quốc Văn, con trai của Đế sư, mặc dù không có chức vụ chính thức nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn ở Thần Kinh, thường được quan chức các cấp đến thăm hỏi.

Du Quốc Văn cười nói: “Anh Khôi Tinh, tôi nghe em gái tôi nói anh có một vị thần y, thậm chí đã chữa khỏi bệnh cho chú Trương. Nghe vậy nên tôi đã đi theo đến đây, không biết vị nào là thần y Ngô?”

Trương Khôi Tinh giới thiệu với anh ta: “Vị này là Ngô Bình, thần y Ngô”.

Du Quốc Văn chắp tay lại nói: “Thần y Ngô”.

Ngô Bình: “Không dám nhận chữ thần y”.

Du Quốc Văn: “Thần y Ngô không cần khiêm tốn, cậu có cách chữa được bệnh cho em gái tôi không?”

Ngô Bình lại nhìn Du Hân hỏi: “Có phải cô ấy bị mất một hồn một vía không?”

Du Quốc Văn gật đầu: “Thần y Ngô quả là thần y, chỉ nhìn thoáng qua là biết được rồi. Đúng thế, lúc trước em gái tôi bị một tên yêu quái làm hại, mất đi hồn vía. Sau đó mặc dù có một cao thủ cho nó mượn hồn vía nhưng vẫn không giống người bình thường”.

Ngô Bình: “Có điều bất thường cũng khó tránh khỏi. Dù mượn hồn phách có thể giúp cô ấy hồi phục một chút nhưng làm thế chẳng khác nào uống thuốc độc để giải khát. Thời gian lâu dần, cô ấy sẽ xuất hiện các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt”.

Du Quốc Văn biến sắc: “Tâm thần phân liệt? Sẽ rất nghiêm trọng à?”

Ngô Bình: “Rất khó nói, kết quả tốt nhất là trở thành một người khác, kết quả tồi tệ nhất là cô ấy sẽ trở thành một con quái vật như dã thú. Đến lúc đó, các vị chỉ có thể nhốt cô ấy lại”.

Du Quốc Văn siết chặt nắm đấm: “Cái người lần trước chữa trị kia không nói với tôi những điều này”.

Ngô Bình: “Nhưng bây giờ các anh đã tìm đến tôi, cũng không muộn”.

Mắt Du Quốc Văn sáng lên: “Nói thế tức là cậu có cách chữa cho em gái tôi?”

Ngô Bình: “Tất nhiên”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK