Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Còn có món bảo bối này nữa ư?”
Nguyệt Thanh ảnh: “Đây là bảo bối của gia tộc, chúng tôi không thể sử dụng, mà chỉ có thể hưởng khí tức toát ra từ nó thôi”.
Ba cô gái nói xong thì đều lần lượt lấy cớ có việc để rời đi.
Ngô Bình nhìn thánh chỉ đó mà thấy Thiên đế thật phi thường, chỉ một thánh chỉ mà có thể khiến người ta đột phá đại đạo, vậy cảnh giới của Thiên đế phải đến trình độ nào rồi? Tầng thứ mười Đạo cảnh hay còn cao hơn?
Nhưng anh không hề có suy nghĩ chiếm nó làm của riêng, dẫu sao đây cũng không phải đồ của anh.
Tại một căn phòng khách, Lý Thuần Như nói: “Chị đoán xem Ngô công tử có lấy pháp chỉ đi không? Dẫu sao nếu có nó thì anh ấy có thể đột phá Đạo cảnh mà, một lợi ích tốt như vậy đến mình còn không từ chối được nữa mà”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Ai mà biết được, hi vọng anh ấy sẽ không khiến chúng ta thất vọng”.
Ngô Bình ngồi uống trà trong phòng khách, thấy các cô gái vẫn chưa quay lại, anh quyết định lấy lò luyện đan ra rồi tiếp tục luyện lò Hạo Thiên Đan thứ hai. Lần này, anh đã có kinh nghiệm từ lần trước nên đã cho ra thành phẩm là đan dược cực phẩm.
Hạo Thiên Đan là đan dược cấp 12, tác dụng của nó là giúp tu sĩ cảnh giới Thần Thông có thể cảm nhận được sức mạnh của thiên đạo rồi tạo dựng nền móng để chính thức tiến vào cảnh giới này.
Nửa tiếng sau, ba cô gái mới trở lại, thấy Ngô Bình đang luyện đan, họ nhìn nhau rồi mỉm cười.
Một lát sau, Ngô Bình đã luyện đan xong, thành quả là ba viên đan dược cực phẩm.
Nguyệt Thanh Ảnh nghiêm túc nói: “Trình độ của công tử chắc chắn đã vượt qua cấp Lục Tử Đỉnh rồi”.
Ngô Bình cũng không giấu giếm: “Lúc kiểm tra ở môn phái, tôi đã là thầy luyện đan Kim Đỉnh rồi. Nhưng tông chủ sợ tôi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế dễ khiến người ta sinh lòng ghanh ghét nên mới tuyên bố ra ngoài tôi là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.
Hà Tử Trần hô lên: “Thầy luyện đan Kim Đỉnh ư! Trong lịch sử chưa từng có thầy luyện đan nào đạt đến cấp này cả, công tử đúng là thiên kiêu trong các thiên kiêu”.
Ngô Bình: “Hà cô nương quá khen rồi!”
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử đã vượt qua thử thách của chúng tôi, sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau”.
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Mục đích anh đến đây là vì lò luyện đan và vườn thuốc nên hỏi luôn: “Lý cô nương, tôi thường xuyên cần dùng đến dược liệu, có thể cho tôi xem ruộng thuốc của cô được không?”
Lý Thuần Như cười đáp: “Được chứ, miễn không phải cô phẩm thì công tử muốn lấy dược liệu nào cũng được”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ không lấy không của cô đâu, thế này đi, sau này cô cần luyện chế đan dược gì thì cứ bảo tôi, nếu làm được thì tôi sẽ không từ chối”.
Lý Thuần Như sáng mắt lên, cô ấy biết mình hời to rồi nên nói: “Công tử không cần khách sáo vậy, riêng sáu viên Hạo Thiên Đan này cũng rất có giá trị rồi. Đương nhiên sau này chắc chắn tôi vẫn sẽ đến làm phiền công tử, ai bảo anh là thầy luyện đan Kim Đỉnh cơ chứ”.
Ngô Bình mỉm cười rồi cùng vào ruộng thuốc với Lý Thuần Như, để xem có dược liệu nào mình cần hay không.
Không gian trong ruộng thuốc khá rộng, cũng không biết có bao nhiêu cây dược liệu nhưng Ngô Bình nhìn thì thấy linh dược, chân dược đều đủ cả. Anh không hề tham lam, mỗi khi gặp dược liệu hiếm cũng chỉ hái một, hai cây thôi.