Ông Lâm à một tiếng rồi nói: “Lò luyện đan không đắt lắm đâu, nhưng dược liệu để luyện đan thì hiếm. Đến dược liệu cấp một cũng có giá trên trời”.
Ngô Bình hỏi: “Có dùng tiền Tiên được không?”
Ông Lâm: “Được chứ, vì có ít tu sĩ cũng tham gia mà, nói đúng ra thì đại hội giao dịch Tiên Phàm là nơi người phàm và tu sĩ cùng tham dự”.
Họ đang trò chuyện thì Hoa Kiến Thành nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đi ra ngoài. Lúc này, ông Lâm chợt hỏi Ngô Bình: “Tôi nghe Hoa Kiến Thành bảo cậu có thể dễ dàng hạ gục tu sĩ tầng thứ ba cảnh giới Luyện Khí, nhưng tôi lại không thấy tu vi của cậu”.
Ngô Bình: “Tôi ở tầng thứ tư cảnh giới Luyện Khí thôi, so ra thì mạnh hơn người kia một chút chứ không thể đọ với ông Lâm được”.
Ông Lâm: “Nói vậy là cậu nhìn thấy tu vi của tôi à?”
Ngô Bình cười nói: “Dù không rõ lắm, nhưng khí tức của ông rất mạnh, tôi đoán ít ông cũng ở tầng thứ bảy hoặc tám cảnh giới Luyện Khí rồi”.
Ông Lâm gật đầu: “Cậu tinh mắt đấy, đúng là tôi đang ở tầng tám cảnh giới Luyện Khí. Vì thế, tôi sẽ hỏi vài câu, cậu phải trả lời thật”.
Ngô Bình: “Ông Lâm muốn hỏi gì?”
Ông Lâm cười lạnh nói: “Tôi biết cậu cũng là người tu hành, tuy tu vi không bằng tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy được cảnh giới của cậu, điều này chứng tỏ trên người cậu có bảo bối gì đó che giấu khí tức của cậu, đúng không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông Lâm, kể cả thế thì cũng có liên quan gì đến ông đâu?”
Ông Lâm cười phá lên: “Cậu là vãn bối, tu vi lại thua tôi thì cũng nên tặng tôi chút gì đó để bày tỏ thành ý chứ? Nếu tôi vui, biết đâu lại chỉ dẫn cho cậu tu hành”.
Ngô Bình thở dài hỏi: “Ông và Hoa Kiến Thành bàn trước với nhau rồi hả?”
Ông Lâm lắc đầu: “Hoa Kiến Thành không biết đâu, xử lý một nhận vật cỏn con như cậu thì tôi cần gì bàn với ai”.
Ngô Bình đổi sắc mặt nói: “Ông có chắc là xử lý được tôi không?”
Ông Lâm bình thản nói: “Cậu không giống người của môn phái nên khả năng cao là tán tu, cậu còn trẻ thế này thì tu vi chưa thể trên tầng thứ năm Luyện Khí được, tôi ở tầng thứ tám rồi mà lại không xử lý được cậu à?”
Ngô Bình: “Ông muốn gì?”
Ông Lâm: “Cậu là tán tu mà có được thành tựu như giờ thì chắc chắn đã có duyên kỳ ngộ, mau giao hết bảo bối ra đây. Tu hành ở thế tục rất khó, gặp được một con dê béo như cậu thì sao lão phu bỏ qua được”.
Ngô Bình bình thản hỏi: “Ông tu luyện bao lâu rồi?’
Ông Lâm vuốt râu nói: “Năm nay tôi 84 rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “84 thì cũng sống đủ rồi”.
Rắc!
Nói rồi, anh đã giơ tay bóp cổ ông Lâm rồi bẻ ngoặt.
Ông Lâm tái mặt rồi nằm thẳng cẳng dưới đất.
Ngô Bình lục tìm trong người lão ta thì thấy một cái túi da to bằng bàn tay, sau khi lấy được cái túi, anh chợt phát hiện có có pháp lực, thì ra bên trong có một không gian thứ nguyên cao ba, bốn mét và rộng hơn 20 mét vuông. Ông Lâm đã cất khá nhiều bảo bối ở đây.
Ông Lâm nhìn thấy Ngô Bình lấy mất cái túi thứ nguyên quý nhất của mình thì hét lên: “Đưa nó đây”.