Trước đó, mọi người đều tu luyện các công pháp khác nhau, có công pháp cấp thấp nhưng cũng có công pháp cấp khá cao. Ngô Bình bảo họ đổi hết sang luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, sau đó truyền thụ cho họ phương pháp hít thở cao cấp.
Đột nhiên có thêm nhiều người ở trong nhà, Ngô Bình vừa phải chữa bệnh, vừa phải luyện đan nên bận tối mắt tối mũi. Hơn nữa, tính cách của những người kia cũng khác nhau, anh cần phải quan sát kỹ xem nên giữ ai lại hoặc đuổi đi.
Đến tối, anh bay lên ngọn núi hoang, sau đó chọn một tảng đá hoàn chỉnh cao cả trăm để làm cổng môn phái, sau đó khắc tên kiếm phái Thục Sơn lên đó.
Có cái cổng này ở đây rồi thì các thế lực khác sẽ không dám bén bảng tới, như vậy thì anh cũng bớt phiền phức.
Xong xuôi, anh cùng Lý Mai về nhà.
Lý Mai bận rộn cả ngày nên về một cái là đi tắm ngay, sau đó ăn uống qua loa rồi chạy luôn về phòng đi ngủ. Ngô Bình cho cô ấy uống một viên Sinh Mệnh Đan, sau đó mát xa cho cô ấy thêm một lúc, Lý Mai lập tức thấy phấn chấn hơn, mọi mệt mỏi đều đã tan biến.
Đêm khuya thanh vắng, Ngô Bình tiếp tục luyện Hoá Ma Đan, đan dược này có thể xoá bỏ ma niệm nên anh quyết định sẽ luyện chế số lượng lớn, một là để tiếp tục cứu những người ở nơi Luyện Ma, hai là anh cũng cần đến chùa Đại Thiền một chuyến, vì ở đó cũng có nhiều tăng nhân cần anh giúp.
Luyện đan là một việc rất tốn sức, đến sáng sớm, Ngô Bình đã luyện chế thêm được 20 viên Hoá Ma Đan, sau đó anh mệt rã rời nên uống vài viên đan dược rồi đi ngủ.
Đúng lúc này, anh cảm thấy có một luồng khí tức rất mạnh truyền đến từ phía Đông Hồ. Anh lập tức mở mắt, mặc đồ rồi lao ra khỏi phòng.
Anh bay lên cao thì thấy Đông Hồ đã bị sương mù che phủ, dưới màn sương ấy, Lý Dư vừa hoàn thành lần lột xác thứ ba.
Thuồng luồng có năm lần lột xác, sau đó sẽ hoá rồng. Đây đã là lần lột xác thứ ba của Lý Dư rồi, hiện giờ khí tức của nó đã mạnh hơn, không thua gì Bạch Giao.
Đột nhiên có hai bóng người một đen một trắng bay từ dưới nước lên, sau đó chào Ngô Bình: “Chủ nhân”.
Ngô Bình nhìn thì thấy người mặc đồ trắng là một cô gái 17 tuổi xinh đẹp, dáng người cũng hết chỗ chê. Người đàn ông mặc đồ đen khoảng 20 tuổi có gương mặt đẹp trai.
“Lý Dư? Bạch Giao?”
Lý Dư nói: “Chủ nhân, chúng tôi được tiền bối Long Thanh Khâm chỉ dẫn nên đã biết cách biến hình rồi ạ, giờ có thể biến thành hình người rồi”.
Biến hình là một việc rất khó, có nhiều mãnh thú có thực lực rất mạnh nhưng vẫn không thể biến thành hình người được. Lý Dư và Bạch Giao trước đó cũng vậy, nhưng nhờ được Long Thanh Khâm chỉ dạy nên chúng đã làm được rồi.
Ngô Bình vui mừng nói: “Biến thành người một cái là trông thuận mắt hơn đấy”.
Anh nói với Bạch Giao: “Để tôi đặt tên cho cô nhé, sau này cô hãy dùng tên Lý Tố”.
Lý Tố vui vẻ hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu chủ”.
Lúc này, trong nhà lại bốc lên khí tức mãnh liệt, Ngô Bình nhìn thì thấy đá trừ tà Đông Nhạc có gì đó là lạ. Cái thai đá nhận được địa khí dồi dào, nhất là sau khi nơi này được sửa thành thế Phương Thiên Long nên nó càng lớn mạnh hơn.
Bên dưới tấm bia xuất hiện một lỗ hổng, một luồng linh khí chui ra. Linh khí bay vút lên cao, giao hoà với trăng sao, cùng với đó là một tiếng động lớn.
Ngay sau đó, nó đã ngưng tụ thành một thiếu niên, trên người không mặc quần áo, cứ thế đứng ngẩn ngơ trên không trung.
Ngô Bình bay đến gần rồi cười nói: “Không ngờ mày lại ra đời nhanh thế”.
Cậu thiếu niên nhìn Ngô Bình rồi chào hỏi: “Cậu chủ”.
Ngô Bình lấy quần áo cho cậu ấy mặc rồi nói: “Đừng đứng ngây ra nữa, xuống dưới rồi nói chuyện”.