Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đến chính là Ngô Bình và Nghiêm Lãnh Thạch.

Ngô Bình sải bước đi đến, lập tức xuất hiện trước mặt Hoàng Diên Lãng.

Hoàng Diên Lãng cực kỳ hoảng sợ, ông ta lùi ra sau một bước hỏi: “Cậu là ai?”

Ngô Bình: “Thị trưởng Hoàng, tôi từng đánh em vợ của ông, hôm qua vừa dạy dỗ xong Hoàng Thương nhà ông, ông không nhận ra tôi à?”

Nghe cậu nói thế, Hoàng Diên Lãng sầm mặt: “Là cậu! Người đâu, đánh cậu ta”.

Thân là thị trưởng thành phố, bên cạnh ông ta có vệ sĩ thực lực cao, nhưng chẳng ai chạy đến sau khi ông ta gọi.

Niên Phùng Thời đứng dậy, hắn nói: “Thị trưởng Hoàng đừng gọi nữa, người của ông không nghe thấy đâu”.

Hắn nhìn Ngô Bình nói: “Cách bay này của cậu đẹp đấy, không biết đến từ tông môn nào?”

Ngô Bình nói: “Ngô Bình – đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, anh là đệ tử chân truyền vừa trở về thăm người thân đó à?”

Niên Phùng Thời rất ngạc nhiên, cậu ta thế mà là đệ tử tinh anh. Nhưng sau một lúc kinh ngạc, hắn lại nghi ngờ nói: “Liên Sơn Tông và tông môn tôi ở cùng một Tiên Giới, theo tôi được biết thì hình như Liên Sơn Tông chỉ có một đệ tử tinh anh mà nhỉ?”

Ngô Bình: “Đúng thế, nên tôi là đệ tử tinh anh mới thăng cấp đây”.

Niên Phùng Thời quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới, không cảm nhận được hơi thở cậu mạnh ra sao, hơn nữa tu vi có vẻ cũng không cao minh như mình, hắn bất giác cười nói: “Cậu Ngô này, cậu nói cậu là đệ tử tinh anh, có bằng chứng gì không?”

Ngô Bình chẳng muốn nói nhiều, lên tiếng: “Tôi có huy hiệu, nhưng anh xứng nhìn thấy nó sao?”

Lời này rất tổn thương người khác, sắc mặt Niên Thời Phùng u ám, lạnh lùng nói: “Làm người không thể quá kiêu ngạo”.

Ngô Bình nói: “Ở đây không có chuyện của anh, cút đi, tôi tìm Hoàng Diên Lãng nói chuyện”.

Niên Phùng Thời lại càng cảm thấy Ngô Bình đang khoác lác, cậu căn bản chẳng phải đệ tử tinh anh gì mà chỉ là lấy thân phận ra để hù dọa mà thôi. Nghĩ như vậy, hắn cười lạnh: “Cậu bạn à, thị trưởng Hoàng là bạn của tôi, cậu muốn động đến ông ấy, phải hỏi xem tôi có đồng ý không mới được!”

Ngô Bình bật cười: “Anh đúng là tự dát vàng lên mặt”.

Niên Thời Phùng cười lạnh: “Là cậu tự đề cao chính mình thôi”.

Ngô Bình khẽ thở dài, cậu đứng yên bất động, Niên Thời Phùng bỗng rơi vào ảo cảnh, ánh mắt đờ đẫn, đứng lắc lư tại chỗ như đang tránh né thứ gì đó, ánh mắt cũng dần dần có vẻ kinh sợ.

Hoàng Diên Lãng nhìn mà ngây ngốc, bèn hỏi: “Cậu làm gì hắn vậy?”

Ngô Bình: “Hắn chỉ là rơi vào ảo giác thôi, tôi có thể để hắn thoát ra bất kỳ lúc nào”.

Nói rồi, cậu ngồi xuống ghế đối diện với Hoàng Diên Lãng, Nghiêm Lãnh Thạch đứng sau lưng cậu, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm Hoàng Diên Lãng.

Hoàng Diên Lãng đổ đầy mồ hôi trên trán, tuy đã biết thân phận của Ngô Bình từ miệng Hoàng Thương, là thống lĩnh Thị Vệ Doanh. Nhưng mọi người không chung một hệ thống, ông ta cũng kết sức kiêng dè.

Thế nhưng, tình hình hiện tại thì hoàn toàn khác rồi, người này lại dám tự xưng là đệ tử đại tông, mà còn là đệ tử tinh anh. Hơn nữa, thủ đoạn cậu kinh người, Niên Phùng Thời này là đệ tử chân truyền của một tông môn nhị phẩm, mà ở trước mặt cậu cũng không chịu được một đòn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK