Ngô Bình động lòng, hỏi: “Nơi đó ngoài anh thì còn có ai biết nữa không?”
Bạch Giao: “Hang động rất bí ẩn, chỉ có tôi biết thôi”.
Ngô Bình cân nhắc chốc lát rồi nói: “Được, anh dẫn tôi đi!”
Bạch Giao gật đầu, lập tức nhảy xuống sông, bơi về phía thượng du, Ngô Binh bay trên không, đi theo Bạch Giao.
Con sống lớn này kéo dài vạn dặm, Bạch Giao bơi nửa ngày thì tiến vào trong vùng núi non trùng điệp, hai bên đầu là vách núi, hoang vắng không bóng người.
Lúc này Ngô Bình đã đi được hơn ba nghìn dặm, cậu không nhịn được bèn hỏi: “Tôi nói này anh Giao, rốt cuộc là còn bao xa nữa?”
Bạch Giao: “Sắp rồi, đi thêm hơn hai nghìn dặm nữa”.
Ngô Bình: “…”
Lúc hoàng hôn, Bạch Giao tiến vào một nhánh sông. Nhánh sông này tên là Quy Hà, nó tích tụ mặt nước trông như hình con rùa, nên mới có tên như vậy.
Tiến vào Quy Hà, dòng chảy thoảng chốc nhẹ nhàng hẳn. Ngay giữa Quy Hà, có một ngọn núi cao mấy trăm mét, xung quanh có một tường đá nhẵn nhụi vòng quanh, cao đến mấy trăm mét do tác động từ dòng chảy mà ra. Trên đỉnh núi, cây cối tươi tốt, nhưng có rất ít người lên đến đỉnh núi.
Núi này tên la Quy Sơn. Bạch Giao bơi một vòng trong Quy Hà, bỗng nhiên lặn người xuống. Dưới đáy sông, có một hang động đá khổng lồ đường kính hơn ba mét, một giao một người tiến vào hang động đá, sau đó vòng một vòng tiến lên trên, cuối cùng nổi trên mặt nước, xuất hiện ở giữa lòng núi.
Lòng núi rất rộng lớn, mặt đất trải một tầng ngọc thạch xám trắng. Nhảy lên mặt đất, Bạch Giao nói: “Phía trước có một cửa đá, bị tôi phá hư rồi. Đi qua cửa đá chình là chỗ hang động”.
Ngô Bình tiếp tục đi theo nó về phía trước, đi thêm mấy trăm mét, quả nhiên nhìn thấy một cánh cửa đá đã vỡ nát một nửa, cửa rộng chừng năm mét, cao tám chín mét, trên cửa đá khổng lồ có đầy rẫy các vết rạn, có và chỗ đã bị phá hủy.
Đi qua cửa đá chính là một không gian tương đối khép kín, mặt đất trải ngọc thạch đỏ, diện tích ức chừng ba bốn trăm mét vuông. Trên trần có khảm một trăm lẻ tám viên Dạ Minh Châu, chiếu sáng cả hang động. Độ sáng của Dạ Minh Châu rất cao, ánh sáng nó tỏa ra rất dịu dàng, tương đương với ánh sáng do một trăm bóng đèn phát ra.
Giữa hang động có một lò luyện đan, lò luyện đan cao chừng hai mét, năm chân, ngoài mặt có khắc phù văn kỳ lạ.
Cậu đi đến trước lò luyện đan, đi vòng quanh hai vòng, ánh mắt sáng rực, lầm bầm nói: “Lò luyện đan tốt!”
Lò luyện đan này so với lò cậu đang dùng rõ ràng rốt hơn mấy lần! Nói về phẩm cấp thì lò hiện tại cậu dùng nhiều nhất cũng chỉ là loại phổ thông, mà lò luyện đan trước mắt này chắc chắn là loại hảo hạng!
Bạch Giao nói: “Chính là lò luyện đan này, nó sẽ tỏa ra một mùi hương kỳ lạ”.
Ngô Bình lại gần lò khẽ ngửi, quả nhiên ngửi thấy một luồng hương từ lò.
Bạch Giao hỏi: “Này, có phải bên trong có đan dược nên mới có mùi hương không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Đây không phải mùi hương đan dược bên trong. Lò luyện đan này đã luyện chế rất nhiều đan dược, thâm niên đã lâu, nên nó sẽ bị nhiễm một lượng lớn mùi đan dược”.
Bạch Giao: “Ra là vậy”.
Ngô Bình ấn tay lên lò luyện đan, bề mặt lò xuất hiện một luồng sáng tím, ngăn cách giữa cậu và lò luyện đan.
“Trên lò luyện đan cũng có cấm chế rất kỳ lạ”.
Bạch Giao gấp gáp hỏi: “Có cách nào phá giải không?”
Ngô Bình: “Cấm chế không hẳn quá mạnh, nhưng muốn phá giải nó cũng không dễ”.
Nói rồi, cậu vươn tay đập vào lò luyện đan một cái, bí lực biến mất, ánh sáng tím cũng tan biến.
Bạch Giao trừng lớn mắt: “Vậy là phá giải rồi sao?”