Dạo một vòng quanh ruộng thuốc, anh cất tiếng hỏi: “Ba Mẫu Đất, có ở đây không?”
Một cái đầu to từ dưới đất chui lên, mang hình dáng của một ông lão, dưới cái đầu người ấy là một thanh gỗ, trông rất quái dị.
Đầu to nói: “Anh còn giỏi luyện đan hơn chủ nhân trước, cuối cùng tôi cũng có đất dụng võ rồi”.
Ngô Bình cười hỏi: “Ông xem tôi là chủ rồi ư?”
Đầu to đáp: “Chủ nhân đã nói, chỉ cần có người luyện đan giỏi hơn anh ta đến đây thì người đó sẽ là chủ nhân mới của tôi”.
Ngô Bình bèn hỏi: “Dược liệu ở đây đều do ông thu thập à?”
Đầu to trả lời: “Một số do tôi thu thập, một số cho chủ nhân trước đem đến”.
Nhớ đến Thần Nông Cốc, Ngô Bình mới bảo: “Tôi biết một nơi có rất nhiều dược liệu, sau này sẽ đưa ông đến đó”.
Đầu to nói: “Được. Chủ nhân, bây giờ anh đang luyện đan sao?”
Ngô Bình nhìn đầu to: “Ông có vẻ rất mong tôi luyện đan, tại sao vậy?”
Đầu to đáp: “Đây là sứ mệnh của tôi. Từ giây phút tôi được tạo ra, mục đích của tôi chính là cung cấp dược liệu cho thầy luyện đan. Hơn nữa, đan dược mà chủ nhân luyện chế càng nhiều và càng cao cấp, thì cấp bậc của tôi cũng sẽ càng ngày càng cao”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ồ, cấp độ của ông sẽ tăng lên à? Bây giờ ông đang ở cấp nào?”
Đầu to trả lời: “Bây giờ tôi là ruộng thuốc cấp tám, cao nhất có thể trở thành ruộng thuốc cấp mười. Sau này tôi còn có thể thăng cấp thành động thiên, cũng có mười cấp”.
Ngô Bình hứng thú: “Ai tạo ra ông vậy?”
Đầu to bảo: “Đó là chuyện cách đây mấy kỷ nguyên rồi, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Mỗi khi trải qua một kỷ nguyên, tôi sẽ mất đi một chút ký ức, nhưng bản năng của tôi vẫn còn”.
Ngô Bình trầm ngâm: “Nói vậy, trước đây ông đã có những chủ nhân khác”.
Đầu to nói: “Đúng thế”.
Ngô Bình gật đầu: “Sau này tôi nên xưng hô với ông như thế nào?”
Đầu to đáp: “Cứ gọi tôi là Lão Dược”.
Ngô Bình bảo: “Lão Dược, vậy tôi luyện vài lò đan dược đây”.
Anh lại đi đến động thiên Dược tổ, đến phòng đan tiếp theo. Ở đây có đặt mấy loại đan dược do Dược tổ luyện chế ở giai đoạn Thần Tiên, anh lần lượt luyện chế. Quá trình luyện chế khá suôn sẻ, sau mấy lần thử, anh đã luyện ra toàn bộ đan dược cấp truyền kỳ.
Trong phòng đan ở phía sau có đan dược mà Dược tổ luyện chế trong giai đoạn Chân Tiên. Anh lấy một lọ ra, đan dược bên trong tên là “Thái Chân Đan”. Uống đan này vào có thể giúp thể chất của Chân Tiên gần giống thái cổ chân nhân.
Ngô Bình chính là thái cổ chân nhân nên cam hiểu về loại đan này tường tận hơn cả Dược tổ. Vì vậy, anh không chỉ cải tiến Thái Chân Đan, mà còn luyện chế được đan dược này ở cấp truyền kỳ.
Khi anh luyện xong lò Thái Chân Đan cuối cùng, giọng của Lão Dược vang lên trong đầu anh: “Chủ nhân, bây giờ anh đã chính thức đạt được khế ước với ruộng thuốc”.
Ngô Bình hỏi: “Đạt được khế ước?”
Lão Dược đáp: “Đúng vậy. Sau này, bất luận chủ nhân đang luyện đan ở đâu, đều có thể trực tiếp lấy dược liệu từ ruộng thuốc. Và chỉ cần chủ nhân luyện đan, tôi sẽ có được công đức, từ đó thăng cấp”.