Cậu thiếu niên cười trừ: “Nhưng đó là chuyện của ngày xưa, thật ra em vay nặng lãi không phải cho mình, mà là cho Thu Nhi. Một năm trước, bố cô ấy bỗng mê bài bạc, không chỉ tiêu hết tiền tích góp, mà còn nợ sòng bạc hơn triệu. Em vay nặng lãi là để cô ấy trả lãi cho bố”.
Chị Thanh nổi giận: “Thằng đần này! Em vay nặng lãi cho con bé ấy trả lãi cho bố nó ư? Đầu em úng nước rồi à?”
Cậu thiếu niên rụt cổ lại rồi nói: “Em sai rồi mà chị”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Giờ cậu hãy dẫn tôi đến nhà bạn gái cậu, tôi có thể giúp được chuyện này”.
Cậu thiếu niên mừng rỡ: “Anh Bình, anh sẽ giúp nhà Thu Nhi thật ạ?”
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, nhưng cậu phải hỏi họ giúp tôi về lai lich của viên ngọc này”.
Cậu thiếu niên gật đầu thật mạnh: “Vâng, em sẽ gọi cho Thu Nhi ngay”.
Cậu thiếu niên Tiểu Tân ra ngoài gọi điện, một lát sau quay lại nói: “Anh Bình, Thu Nhi bảo nhà cô ấy đã lấy được viên ngọc này trong một cái hộp lúc thu mua phế liệu. Khi ấy, bố cô ấy nhận được một cuộc điện thoại, có một hộ gia đình ở Thạch Thành sắp phải dỡ nhà. Họ đi rồi và để lại một đóng hoang tàn nên đã đóng gói rồi bán cho nhà cô ấy. Nhà cô ấy đã tìm thấy viên ngọc này trong một chiếc tráp từ đống đồ bỏ đi ấy. À, Thu Nhi nói còn mấy cái tráp như thế cơ, ngoài viên ngọc này ra thì còn một cái lò luyện, nhưng nói chung toàn đồ cũ”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu bảo bạn gái là chúng ta sẽ qua đó ngay”.
“Vâng”, Tiểu Tân mừng quýnh, vội vàng báo ngay tin tốt này cho Thu Nhi.
Chiếc xe đua của Ngô Bình chỉ chứa được hai người, vì thế Tiểu Tân lái xe của chị mình. Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi tới khu thu mua phế liệu của nhà Thu Nhi.
Chỗ này nằm ở vùng ngoại ô, khi Tiểu tân và Ngô Bình đến nơi thì Khương Đông Thăng và Khương Thu Nhi đã đứng chờ sẵn ở ngoài. Khương Thu Nhi biết bạn trai mình đã tìm được một nhân vật lớn tới giúp giải quyết rắc rối nên rất vui, lập tức báo ngay cho bố mình.
Khương Đông Thăng đương nhiên không tin có người giúp được mình, nhưng vì rất yêu chiều con gái nên cũng ra ngoài đứng chờ với cô ấy. Sau khi thua cờ bạc hết cả tài sản, vợ Khương Đông Thăng đã hoàn toàn thất vọng với chồng mình nên đã bỏ đi, chỉ còn lại con gái ở bên cạnh ông ấy.
Ông ấy đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nên lén mua bảo hiểm đắt tiền, nếu mai này có làm sao thì người thừa hưởng sẽ là con gái của ông ấy. Như vậy, ông ấy vẫn để lại được cho con gái khoảng hai, ba triệu, đủ để cô ấy sống một thời gian.
Khương Đông Thăng hút thuốc nói: “Thu Nhi, Tiểu Tân cũng được, sau này hai đứa hãy sống với nhau cho tốt”.
Khương Thu Nhi cười nói: “Bố ơi, Tiểu Tân chưa lừa con bao giờ, anh ấy nói có thể giúp mình thì chắc chắn là thật”.
Khương Đông Thăng hiền từ xoa đầu con gái rồi nói: “Thu Nhi, sau này cũng đừng trách mẹ con, là bố sai nên mẹ con bỏ đi là đúng”.
Khương Thu Nhi cúi đầu nói: “Con không muốn nhắc đến mẹ”.