Trong sát khí có một chút ánh sáng lạnh mở rộng, thoắt cái nó chôn vùi sát khí. Ngay sau đó, người áo đen kia lập tức biến thành một đám sương máu!
Người trung niên ngây ra, thốt lên: “Không thể nào! Làm sao ngươi có thể?”
Ngô Bình bình tĩnh nhìn người trung niên hỏi: “Làm sao thể tham gia Đại Tiên bảng?”
Thoáng chốc, người trung niên ngập tràn kinh sợ rồi nói: “Ngươi còn muốn tiến vào Đại Tiên bảng à? Hừ! Ngươi đã đến nơi này rồi, dù có năng lực thông thiên cũng không thể nào mở được!”
Dứt lời người trung niên biến mất tại chỗ, mà xung quanh anh xuất hiện một màn khói độc xanh biếc. Chất độc trong này nhanh chóng bay đến chỗ Ngô Bình.
Ngô Bình nheo đôi mắt lại, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn dùng cái nơi vớ vẩn này giữ chân ta ở đây? Ngây thơ!”
Dứt lời, trong tay anh xuất hiện một binh khí, nó chính là kiếm do Cực biến thành. Sau đó, anh chém một nhát kiếm sử dụng chiêu mười ba trong Trảm Đạo Thập Tam kiếm. Nhát kiếm vừa chém ra, lập tức có mười ba thanh kiếm bay lơ lửng trên không trung xuất hiện đằng sau lưng anh.
“Răng rắc!”
Một luồng ánh sáng kiếm sắc bén chém về đằng xa lập tức phá vỡ không trung, cắt ra một vết nứt màu đen cực lớn!
Ngô Bình lập tức xông ra ngoài, sau đó hai mắt tỏa sáng vừa xuất hiện trước mắt anh là một tòa cung điện màu đen. Cung điện màu đen bị anh chém thành hai nửa, sau đó đều vỡ vụn rồi sụp ầm ầm.
Ngô Bình tò mò dò xét khắp nơi, nơi này nồng động khí tức Hỗn Độn chắc là Hỗn Độn giới.
Nhưng vào lúc này, tên Thiên công tử kia dẫn theo vài tên cấp dưới xuất hiện. Hắn ta thấy cung điện bị sụp đổ, lập tức lộ ra cảm xúc đầy bất ngờ.
Ngô Bình vẫy tay với hắn ta: “Ta ở đây”.
Thiên công tử thét lên như gặp phải quỷ: “Sao ngươi ra đây được?”
Phải biết rằng cung điện trấn giết Ngô Bình, có tên là Sâm La Sát điện được cường giả Hỗn Độn tự chế tạo ra, bên trong đó có giấu chín chín tám mươi mốt sát trận, dù là cường giả Hỗn độn cũng sẽ chết bên trong. Nhưng mà, sao anh có thể thoát ra được!
Ngô Bình: “Đến đây”.
Thiên công tử nhìn chăm chú vào Ngô Bình rồi gằn từng chữ: “Không ngờ ngươi thể phá vỡ được Sâm Sa Sát điện, ta đã xem thường ngươi quá rồi!”
Ngô Bình bình thản nói: “Ban đầu, ngươi đã lệnh cho người của mình động tay động chân vào Truyền Tống Phù của ta từ sớm rồi. Vậy nên, khi ta vừa vào Thiên Khuyết đã truyền tống ta đến Sâm Sa Sát điện đầu tiên. Như thế ngươi có thể giết ta, xả giận mấy năm qua. Ta nói đúng chứ?”
Thiên công tử hừ lạnh: “Xem như mạng ngươi lớn! Ngươi có thể chạy thoát khỏi Sâm Sa Sát điện chắc chắn, ngươi có mang theo pháp bảo cực kỳ ghê gớm”.
Ngô Bình gật đầu: “Ngươi đoán đúng rồi, ta có cái này”. Thiên Cực của anh lộ ra, chỉ vào Thiên công tử.
Một luồng thần khí hung dữ hóa thành sấm chớp màu đen tím, đánh vào cơ thể Thiên công tử. Tốc độ của sấm chớp đó quá nhanh khiến Thiên công tử và người bên cạnh hắn ta không trở tay kịp, sấm chớp màu tím cũng đánh trúng vào Thiên công tử. Hắn ta há to miệng, đến con mắt, lỗ tai, miệng, lỗ mũi đều chảy ra ánh sáng màu tím đen. Sau một giây, cả cơ thể hắn ta lập tức nổ “oành” một tiếng, hóa thành một màn sương máu. Một cơn gió thổi qua, quét sạch tất cả mọi thứ trừ chiếc nhẫn trữ vật!
“Ngươi giết Thiên công tử!”. Những người đằng sau lập tức thốt lên, trong giọng đã có âm điệu thay đổi vì vừa tức giận vừa sợ hãi. Bọn chúng tức giận vì Ngô Bình giết Thiên công tử, mà sợ hãi vì chuyện Thiên công tử chết sẽ liên quan đến bọn chúng.
“Các ngươi cũng chết mà”. Ngô Bình chém một nhát kiếm, một đường sáng kiếm lóe lên khiến đầu và thân mấy tên cao thủ Đạo Cảnh đều chia lia, chết tại chỗ.
“Chỗ này là địa bàn Thiên gia à?”. Ngô Bình lẩm bẩm nói, rồi cầm Trữ Vật Giới chỉ của Thiên công tử chọn một bộ quần áo trừ bên trong. Sau đó, cơ thể anh thay đổi nhanh chóng, biến thành Thiên công tử.
Anh bay lên không trung, nhìn thoáng qua xung quanh phát hiện, ngoài ngàn dặm có một tòa kiến trúc rất khổng lồ. Anh lập tức đi đến, tòa kiến trúc đó.