Trước khi đi, anh chỉ để lại một tin nhắn, nói rằng có việc phải xuống hạ giới trước, bảo đệ tử ở trận truyền tống chuyển lời giúp đến tông chủ La Thiên Tướng.
Bầu trời trên không của nhà Ngô Bình có hai lớp ánh sáng bảo vệ chặt những người trong nhà, đại thần Côn Ngô bị ép phải lộ diện, một cái đầu người treo lơ lửng trên không, hai mắt trợn tròn, như sắp phun ra lửa.
Ông ấy đã sắp không chống cự nỗi nữa rồi, người ra tay là ba vị kiếm tiên, thực lực của bọn họ rất đáng sợ, chiêu nào cũng khiến ông ấy đau đớn.
“Ngô Bình, nếu cậu còn không chịu về thì tôi sẽ không chống đỡ được nữa đâu”. Ông ấy hét lớn.
Linh Hy hạ giọng nói: “Xin đại thần nhất định phải kiên trì, Ngô Bình sắp về rồi”.
Đại thần Côn Ngô hét lớn đến rền trời, trên không trung liền xuất hiện một bàn tay vàng khổng lồ, hướng về phía ba người đó.
Nhưng một luồng kiếm quang sắt bén liền chém xuống, chém tan bàn tay được ngưng tụ từ pháp lực của đại thần Côn Ngô.
Đại thần Côn Ngô thở dài, lá chắn bên ngoài dần dần biến mất, đầu người cũng rơi xuống đất, nhắm mắt lại. Đòn lúc nãy đã rút sạch toàn bộ sức mạnh của ông ấy, ông ấy đành phải chìm vào giấc ngủ sâu.
Nữ đế Linh Hy hét lên một tiếng, nâng lá chắn lên cao hơn, nhất định cô ấy phải gắng gượng cho đến khi Ngô Bình quay về.
“Ầm”.
Một luồng kiếm quang màu đỏ ập xuống, lá chắn sáng rung lên dữ dội, Linh Hy hừm lên khó chịu, khóe miệng rớm máu.
“Ầm”
Lại có thêm một luồng kiếm quang màu xanh chém lên tấm chắn, tấm chắn biến dạng, nữ đế Linh Hy chao đảo suýt ngã xuống, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Trên không trung có một cung điện lơ lửng, cung điện vô cùng nguy nga, trước cung điện có ba người đàn ông đang đứng, họ đang liên tục chém kiếm quang xuống tấm chắn phía dưới.
Người đàn ông bên trái lạnh lùng nói: “Không ngờ chỗ nhỏ bé thế này cũng có Thiên Tiên phản kháng, hơn nữa còn cầm cự được lâu đến thế, khá thú vị đấy”.
Người đàn ông bên phải nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, sư phụ bảo chúng ta nhanh chóng thu phục trang viên này làm hành cung cho thế tử, thời gian có hạn, chúng ta đã lề mề lâu quá rồi”.
Người đứng giữa nói: “Chỗ này có cao nhân trấn thủ, xem ra chủ nhân của trang viên cũng là người có gốc gác”.
Người đàn ông bên trái mỉm cười, nói: “Sư huynh, hắn ta có gốc gác thế nào đi nữa thì có lớn hơn công tử Lưu Vân, con trai của sư phụ không?”
Ba người đó vừa nói vừa tiếp tục tấn công, còn Linh Hy thì sắp không cầm cự được nữa rồi.
Lúc này, Thanh Tuyết thiên chủ bước ra, tay phải của cô ta cầm một thanh kiếm dài ba tấc trong suốt, cô ta niệm chú, chuẩn bị xuất ra sát chiêu.
Bỗng nhiên, một bóng người đáp xuống, là Ngô Bình.
Linh Hy thấy Ngô Bình quay về thì lập tức ngất xỉu, cô ấy đã sớm không chịu nổI rồi, giờ cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Ngô Bình giương tay, đánh ra bùa Tứ Nguyên Chu Tiên, một luồng sát quang lập tức chém nát luồng kiếm quang giáng xuống, hơn nữa, tàn dư sóng còn rất mạnh, ập về phía cung điện đó.
“Chân Tiên sát phù”. Mặt của ba người đàn ông biến sắc, cả ba đều kinh ngạc, lập tức trốn vào trong điện.
“Ầm”.
Sát quang đáng sợ ập lên cung điện làm cung điện rung chuyển dữ dội, bên ngoài xuất hiện vết nứt rõ rệt.
“Hả? Không đánh tan được sao?”, Ngô Bình không chút do dự, tiếp tục dùng tiếp hai tấm bùa Tứ Nguyên Chu Tiên, đánh lên cung điện đó.
Khi cung điện sắp sửa nát vụn thì một người khổng lồ xuất hiện, hắn ta chắn ngay trước cung điện, vung tay lên, một luồng sáng tím vụt qua, chặn đứng hai luồng sát quang lại.
Người này mặc áo đạo nhân, hai mắt lóe lên ánh sáng tím, hắn ta trầm giọng nói: “Đạo hữu bên dưới, ta là Tử Lôi Thiên Quân, có thể nể mặt ta, bỏ qua chuyện này, mỗi bên nhường một bước được không?”