Từ trên xuống dưới lò đan có màu xanh trắng, khi tay đụng vào nó thì sẽ cảm nhận được sức mạnh quỷ dị, cậu lắp bắp, trong lòng nói thầm: sức mạnh cấm kỵ!
Chủ nhân của vườn dược liệu từng ghi chép lại một cách thức luyện đan kỳ diệu, luyện đan cấm kỵ! Dùng lò đan cấm kỵ, một phần dược liệu cấm kỵ cộng thêm sự điều khiển của thầy luyện đan đối với sức mạnh cấm kỵ thì có thể luyện chế ra đan dược cấm kỵ hiếm có trên đời.
Cùng loại dược liệu, đan cấm kỵ sẽ có hiệu quả cao hơn gấp trăm, nghìn lần so với đan bình thường. Đan cấm kỵ có sức mạnh cấm kỵ, có thể làm một người thoát thai hoán cốt.
Mộ Dung Băng quan sát vẻ mặt của Ngô Bình, cô ta cười nói: “Cậu Ngô, nếu nó là lò đan thì còn dùng được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Có thể, nhưng chỉ người có trình độ đan đạo cực cao mới có thể dùng”.
Mộ Dung Băng nghe vậy cười nói: “Nghe nói cậu Ngô am hiểu luyện đan, nếu cần dùng tới, lò đan này tặng cho cậu Ngô!”
Bảo vật quý giá như thế, Ngô Bình tất nhiên không từ chối: “Không công không nhận thưởng. Tôi nhận lò đan, khoảng thời gian nữa, tôi sẽ đưa tặng cô hai viên đan cấm kỵ!”
Mộ Dung Băng run lên: “Đan cấm kỵ?”, rõ ràng cô ta cũng biết loại đan này.
Ngô Bình gật đầu: “Đây là lò đan cấm kỵ, có thể dùng để luyện đan cấm kỵ!”
Mộ Dung Băng cảm thấy khó tin, dù cô ta nghe nói Ngô Bình biết luyện đan nhưng không ngờ cậu biết cả việc luyện chế đan cấm kỵ trong truyền thuyết.
“Cậu định luyện đan gì?”
Ngô Bình có không ít dược liệu, trong đống đan kinh cũng có không ít đan cấm kỵ, cậu nghĩ rồi nói: “Đan Tiềm Long!”
Đan Tiềm Long có thể khai phá và tăng cường tiềm lực của một người, tinh thần như rồng. Một viên đan Tiềm Long có thể làm người bình thường thay da đổi thịt, có sức mạnh của rồng.
Đương nhiên dược liệu để luyện chế đan Tiềm Long cực kỳ quý giá, với tài nguyên trong tay Ngô Bình, chỉ còn thiếu hai loại mới gom đủ hai lô đan dược.
Mộ Dung Băng giật mình, cô ta biết đan cấm kỵ rất kỳ diệu, nếu có được hai viên, nhà Mộ Dung nhất định sẽ xuất hiện hai vị thiên kiêu. Nghĩ tới đây, cô ta vội hỏi: “Cậu Ngô cần gì, nhà Mộ Dung nhất định sẽ hỗ trợ hết sức”.
Ngô Bình nghĩ tới hai dược liệu kia rồi nói: “Trong tay tôi còn thiếu cỏ Địa Tu và quả Thanh Tô!”
Mộ Dung Băng nói: “Cậu Ngô chờ một chút, tôi đi hỏi nhà kho!”
Cô ta lấy ra một tấm ngọc phù, ghi tên của dược liệu lên trên. Qua nửa phút, ngọc phù loé lên, bên trên hiện tin tức, sau đó hai mắt Mộ Dung Băng sáng lên, cô ta cười nói: “Cậu Ngô, trong phòng thuốc dù không có cỏ Địa Tu và quả Thanh Tô nhưng có thể mua sắm từ kho tiên. Hai vị thuốc này sẽ có trong một tiếng tới”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt quá!”
Chưa đầy một lát sau, Tử Hoạ vào trong viện, trên người không hề có vết thương, quần áo cũng sạch sẽ, xem ra không bị thương hay làm khó gì.
“Cậu Ngô!”, thấy Ngô Bình, Tử Hoạ xúc động, mắt đỏ lên.
Ngô Bình gật đầu: “Tên kia uy hiếp đệ tử của bên cô, không làm gì cô chứ!”
Tử Hoạ lắc đầu: “Làm bị thương tôi xong thì đối phương không lộ mặt!”
Mộ Dung Băng nói: “Tử Hoạ, cô yên tâm, tôi đã cho người trừng phạt, cảnh cáo, sau này đối phương không dám tìm cô gây sự nữa”.
Tử Hoạ dịu dàng cúi đầu với Mộ Dung Băng: “Cảm ơn cô Mộ Dung!”
Dù mọi người đều là đệ tử của Chí Tôn Kiếm Đường, nhưng Mộ Dung Băng lại có địa vị cao quý, cô ta cũng chỉ có thể gọi đối phương là cô Mộ Dung.
Ngô Bình: “Không sao là tốt rồi, cô về trước đi!”