Chỉ thoáng chốc, Minh Thiên đã trông thấy một khoảng đất trống, nơi này rất lớn, mấy người có thể bày quầy hàng cạnh nhau.
Đáp xuống mặt đất, Ngô Bình vung tay lên, lập tức có một tòa lầu gỗ hai tầng xuất hiện trước mặt mọi người, trong đó tầng hai để luyện đan và cất giữ vật phẩm, tầng một làm sảnh trưng bày, cho mọi người tham quan.
Mấy người Minh Thiên cũng lần lượt lấy ra lầu nhỏ thô sơ đã chuẩn bị từ trước. Ngô Bình lấy một số đan dược mình luyện chế ra trưng bày ở tầng một.
Hội triển lãm đan dược này kéo dài ba ngày, anh cũng không vội vàng lấy ra đan dược cất dưới đáy hòm, lúc đầu chỉ lấy ra một số đan dược cấp sáu cấp bảy để trưng bày.
Hồ Tông Linh và Ninh Chức Tuyết cũng bị anh gọi tới, phụ trách mấy việc như đón khách, giải thích đan dược…
Sắp xếp ổn thỏa, anh đi tới gian hàng của mấy người Minh Thiên. Được Minh Thiên nhắc nhở, anh quyết định treo một tấm biển trước lầu nhỏ của mình, nhưng làm biển hiệu xong rồi, anh lại hơi do dự.
Bởi vì anh cứ cảm thấy cái tên ‘Bách Vị Thảo Đường’ này không mấy vang dội, bàn bạc với mấy người còn lại, cuối cùng mọi người đồng ý đổi tên thành Ngạo Thế Đan Đường.
Cái tên này quả thật rất hay, hơn nữa vừa nhìn đã biết nó có quan hệ với Ngạo Thế Đan Tông. Chỉ là cái tên quá vang dội, trước đây bọn họ không dám dùng. Bây giờ có Ngô Bình gia nhập, mọi người đều vững tin hơn.
Viết bảng hiệu xong, Ngô Bình trở về tầng hai luyện đan. Lần này anh muốn luyện chế một loại đan dược đứng thứ sáu mươi trong bảng Linh Đan, Tiểu Vô Tướng Đan.
Luyện chế đan dược này không dễ, cũng may sau khi tu vi của Ngô Bình tăng lên, Bí Anh tăng cường rất nhiều, cho nên cũng không làm khó được anh. Khoảng ba khắc sau, anh đã luyện chế ra lò thứ nhất, Đan Thành thượng phẩm!
Anh đang định luyện chế lò thứ hai, tiếp tục nâng cao phẩm chất của Tiểu Vô Tướng Đan, chợt nghe thấy tiếng nói vô cùng hống hách từ dưới lầu truyền đến.
“Ai cho mấy người bày quầy hàng ở chỗ này? Mau cút đi!”
Ngô Bình lập tức xuống lầu, chỉ thấy Hồ Tông Linh đang tranh luận với đối phương: “Trong đan hội Cửu Dương này, ngoài mỗi đỉnh núi ra thì mọi người đều có thể tùy tiện bày quầy hàng, ông dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi đi?”
Ngô Bình liếc nhìn, người nói chuyện là một tu sĩ trung niên râu vàng, bốn người đi theo phía sau ông ta đều có tu vi không thấp.
Tu sĩ râu vàng cười khẩy: “Dựa vào cái gì? Dựa vào chúng tôi là ‘Tử Đỉnh Môn’ nổi tiếng trong giới luyện đan! Nếu mấy người không đi, vậy cũng đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Hồ Tông Linh và Ninh Chức Tuyết tức ứa ruột gan, mấy người Minh Thiên bên kia cũng chạy tới.
Ngô Bình đi đến trước mặt mấy người, thản nhiên nói: “Tử Đỉnh Môn gì cơ, chưa từng nghe tới”.
Đối phương sầm mặt lại, nói: “Chưa từng nghe tới? Tử Đỉnh Môn là một trong bốn môn phái đan đạo có trình độ luyện đan mạnh nhất thiên hạ ngày nay!”
Ngô Bình: “Môn phái đan đạo mạnh nhất, các ông tự phong à?”
Minh Thiên cũng nói: “Sư đệ nói đúng. Nếu thật sự là luyện đan sư của Tử Đỉnh Môn, sớm đã độc chiếm một ngọn núi, cần gì phải xuống dưới tranh đoạt địa bàn với chúng tôi chứ?”
Tu sĩ râu vàng hừ lạnh: “Nhanh mồm nhanh miệng! Đáng tiếc, cho dù mấy người nói cái gì, cũng không thể chiếm mảnh đất này, cút ngay!”
“Bốp!”
Ngô Bình tát một phát lên mặt đối phương, đối phương chính là một cao thủ Bí Cảnh tầng chín, vậy mà lại không hề có sức chống trả, bị tát ngã xuống đất, nửa bên mặt sưng tấy, răng cũng gãy mấy chiếc.
Mấy người còn lại muốn ra tay, nhưng bị khí tức kinh người của Ngô Bình áp đảo, ai nấy đều lùi về phía sau, không dám tiến lên.
“Bây giờ nơi này là địa bàn của tôi, biết không? Còn để tôi nhìn thấy các ông, bản đan sư quất chết các ông!”