Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói cách khác, nếu không chữa được khu vực này thì cô bé có được sống thì cũng chỉ là người thực vật. Đối với tình trạng này, y học hiện đại vẫn chưa có cách điều trị tối ưu, thông thường chỉ còn cách chờ đợi kỳ tích.

Ngô Bình quan sát một lát rồi nói: "Bác sĩ Mã, chúng ta cần một loại thuốc mới giúp hồi phục dây thần kinh. Có loại thuốc này vốn được dùng để điều trị chứng mất trí nhớ Parkinson và các tổn thương thần kinh khác. Tuy nhiên, nó chưa được bán trên thị trường, thử nghiệm lâm sàng cũng chưa kết thúc".

Bác sĩ Mã kinh ngạc: "Còn có loại thuốc như vậy sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Thuốc này là do tôi tham gia điều chế, do tập đoàn Miêu Dược sản xuất. Nếu người nhà bệnh nhân đồng ý thì chúng ta có thể thử dùng loại thuốc này".

Bác sĩ Mã lập tức nói: "Để tôi đi nói chuyện với người nhà bệnh nhân!"

Mấy phút sau, bác sĩ Mã quay lại phòng phẫu thuật, nói: "Người nhà bệnh nhân đã đồng ý. Bác sĩ Ngô, hiệu quả của loại thuốc này thế nào?"

Ngô Bình: "Nó có khả năng chữa trị 10% các bệnh nhân gặp chấn thương thần kinh và có khả năng cải thiện hệ thần kinh của 20% bệnh nhân tham gia thử nghiệm".

Các bác sĩ rất kinh ngạc, ánh mắt họ nhìn Ngô Bình lúc này vô cùng sùng bái!

Ngô Bình gọi một cuộc điện thoại, bảo Đào Như Tuyết mang thuốc đến. Lô thuốc này không chỉ có thể dùng để chữa cho cô bé mà còn có thể thử nghiệm lâm sàng trên phạm vi rộng ở bệnh viện.

Đào Như Tuyết nhận được điện thoại, lập tức lên máy bay tới Vân Kinh. Ngô Bình cũng được viện trưởng gọi tới văn phòng.

Gặp lại viện trưởng, Ngô Bình gật đầu hỏi: "Viện trưởng tìm tôi sao?"

Viện trưởng cười đáp: "Ngô Bình, hai lần cậu tiến hành phẫu thuật đều vô cùng xuất sắc. Tôi nghe bác sĩ Mã nói cậu muốn thử nghiệm một loại thuốc mới? Loại thuốc mới này còn là do cậu điều chế?"

Ngô Bình: "Đúng vậy, loại thuốc này có khả năng chữa trị các chấn thương thần kinh. Đối tượng sử dụng chủ yếu là những người mắc hội chứng Parkinson".

Viện trưởng cười tít mắt đáp: "Tôi tin vào năng lực của cậu, loại thuốc này có thể thử nghiệm lâm sàng ở bệnh viện. Nội khoa thần kinh của chúng ta có không ít bệnh nhân mắc bệnh này. Có điều, tôi có một yêu cầu nhỏ".

Ngô Bình: "Xin viện trưởng cứ nói".

Viện trưởng: "Muốn đưa thuốc lên thị trường thì cần ít nhất là hai đến ba năm thử nghiệm lâm sàng. Trong thời gian này, thuốc của cậu chỉ được sử dụng cho các bệnh viện trực thuộc viện ta. Để đáp lại, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành giai đoạn thử nghiệm lâm sàng nhanh nhất có thể để thuốc của cậu sớm được tung ra thị trường".

Ngô Bình gật đầu: "Tôi đồng ý".

Viện trưởng vui mừng đáp: "Bác sĩ Ngô, tôi đã nhờ người làm biên chế cho cậu. Bệnh viện còn sắp xếp phòng ở cho bác sĩ, tôi cũng đã sắp xếp cho cậu. Ngoài ra, bệnh viện có thưởng cho các nhân tài xuất sắc, tôi cũng sẽ đăng ký cho cậu. Tiền thưởng không nhiều, chắc chỉ tầm năm triệu tệ".

Ngô Bình: "Cảm ơn viện trưởng".

Viện trưởng cười ha ha đáp: "Tôi họ Sở, tên Sở Lợi Dân, gọi tôi là chú Sở là được".

Ngô Bình: "Tôi thấy vẫn nên gọi là viện trưởng Sở thì hơn".

Sở Lợi Dân: "Tuỳ cậu gọi sao

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK