Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình tức đến đau bụng: “Lẽ nào lại như vậy?”

Thần Chiếu: “Người của Địa Tiên Giới trước giờ không nói lý lẽ, chỉ màn quyền cước và chỗ dựa”.

Ông ấy nói xong thì nói tiếp: “Tôi và chủ nhân đều không có biểu tượng tông môn trên người, nhất định ông ta cho rằng chúng ta tự tu nên mới dám to gan hãm hại chúng ta”.

Ngô Bình: “Ở Địa Tiên Giới tu tự do không có địa vị vậy sao?”

Thần Chiếu: “Đúng vậy. Hoàn cảnh sống của những người tu tự do rất khắc nghiệt, thường xuyên trở thành mục tiêu săn mồi của các thế lực lớn. Nếu không phải vì vậy thì năm xưa tôi cũng đâu đến nỗi đầu quân cho thế lực đó”.

Ngô Bắc hừ to: “Ông ta giá họa thì cứ giá họa đi, dù gì chúng ta cũng không ở Đại Tiên Giới mấy ngày. Đại Tiên Giới lớn thế này, khả năng chúng ta gặp lại ông ta là vô cùng nhỏ”.

Thần Chiếu gật đầu: “Đúng thế, vì vậy nên không cần phải quá lo lắng”.

Hai người nói với nhau vài câu rồi lại tiếp tục lên đường.

Diện tích của Đại Tiên Giới còn lớn hơn cả thế giới bên ngoài, Thần Chiếu và Ngô Bình đi cả ngày trời mới đến Vạn Long Lĩnh, lúc này trời đã chập tối.

Lúc Ngô Bình thấy sắp đến Đường Môn, phát hiện một ngày của Đại Tiên Giới cũng có hai mươi bốn tiếng thì bèn hỏi: “Ông Thần, hình như mặt trời và mặt trăng của Đại Tiên Giới không giống với bên ngoài”.

Anh cảm thấy ánh sáng mặt trời và mặt trăng ở đây đều có chứa linh lực.

Thần Chiếu: “Mặt trời và mặt trăng cũng vậy thôi, chỉ có điều mặt trời và mặt trăng mà chúng ta nhìn thấy ở tọa độ cao, cái này liên quan đến lý thuyết rất thâm sâu, tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ là nghe người ta nói vậy thôi”.

Ngô Bình: “Đại Tiên Giới đúng là một nơi tuyệt vời”.

Sau khi vào Vạn Long Lĩnh, Ngô Bình mới đi một đoạn thì bỗng dừng lại. Trước mặt là một vùng đá lổm chổm, cỏ mọc um tùm, một con rắn khổng lồ dài hơn hai mươi mét, hoa văn ngũ sắc đang nằm khoanh mình, đôi mắt như hai cái đèn lồng lạnh lùng nhìn Ngô Bình và Thần Chiếu chằm chằm.

Bên cạnh con rắn khổng lồ có một đống xương trắng, nhìn kĩ thì thấy bên trong có xương người và cả xương thú.

Thần Chiếu chau mày, nói: “Chủ nhân cẩn thận đấy, con rắn này đã thành tinh, khu vực xung quanh trong phạm vi một vạn bước đều là trường vực của nó”.

Không cần Thần Chiếu phải nói, Ngô Bình cũng đã cảm nhận được không khí xung quanh có một luồng sức mạnh vô hình đang trói chặt lấy cơ thể mình.

“Con rắn này to gan nhỉ, nó không nhận ra ông là Đại Tiên sao?”

Thần Chiếu: “Nếu chúng ta có thể phá được trường vực của nó thì nó sẽ không tấn công chúng ta. Nếu chúng ta không thể thì chứng tỏ thực lực của chúng ta yếu hơn nó, nó sẽ ăn chúng ta mà không cần do dự”.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn thấu vạn vật thì phát hiện con rắn khổng lồ đó phát ra một trường lực, bao trùm hết phạm vi cả chục nghìn mét. Loại trường lực này có tác dụng khá giống với trường quỷ thần mà anh luyện, có điều uy lực mạnh hơn rất nhiều.

Miệng của con rắn khổng lồ ngậm một viên ngọc, có vẻ như trường lực cực mạnh đó được phát ra từ đó.

“Hả?”. Mắt Ngô Bình sáng rỡ lên, anh lập tức gọi Nhân Bì Viêm Dương ra và hỏi: “Viêm Dương, ngươi có thể giết con rắn đó không?”


Viêm Dương gật đầu: “Được ạ, chủ nhân”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK