Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người kia gật đầu: "Đúng vậy, màu đen là nơi đặt chân vào thì chỉ có chết, màu đỏ là vùng nguy hiểm còn màu trắng là khu vực nhà giam".

Ngô Bình gật đầu: "Đa tạ".

Người đàn ông: "Mong tướng quân nhanh chóng bắt được tà ma".

Ngô Bình gật đầu, sau đó cầm la bàn đi tìm đường. Chỉ một lát sau, anh đã tới bên cạnh đài Phi Hoàng. Ở giữa đài Phi Hoàng là khu vực màu trắng, xung quanh là màu đen. Xem ra Vân Tịch đã bị sát trận nhốt lại rồi.

Cũng may là qua chiếc la bàn, anh nhìn thấy những vạch màu xanh biến hoá khôn lường, mỗi giây chúng xuất hiện một khác. Lại thêm sự hiểu biết thâm sâu của Ngô Bình về trận pháp nên anh nhanh chóng nghĩ ra cách vào bên trong đài.

Anh di chuyển rất nhanh như một tia chớp, lúc sang trái lúc sang phải, lúc tiến phía trước, lúc lùi phía sau. Sau hơn mười giây, anh đã vào được khu vực màu trắng.

Khu vực này khá nhỏ, bên trong xây một căn nhà nhỏ. Trước nhà trồng hoa, cửa nhà đang mở, Vân Tịch đang ngồi bên trong đánh đàn.

Tiếng đàn ảo não thê lương, khiến người nghe cũng buồn theo.

Đột nhiên, tiếng đàn dừng lại. Vân Tịch ngước đôi mắt đẹp như tranh nhìn ra ngoài. Cô nhìn thấy một người đàn ông khí chất bất phàm, nở nụ cười bước tới.

Vân Tịch sững sờ, lẩm bẩm: "Ngô Bình!"

Ngô Bình ngồi xuống trước mặt cô, nói: "Vân Tịch, anh đến đưa em đi khỏi nơi này".

Vân Tịch kinh ngạc hỏi: "Sao anh tới được đây?"

Chương 984: Lão tổ của Châu Vân

Ngô Bình lấy ra chiếc la bàn, đáp: “Anh có thứ này”.

Vân Tịch khẽ thở dài: “Chắc chắn là Mỵ Nương và Lão đã tới tìm anh”.

Ngô Bình: “Dù gì anh cũng là bạn trai em, em gặp khó khăn anh nhất định phải giúp”.

Vân Tịch đáp: “Mau đi đi, em không thể rời khỏi đây đâu”.

Ngô Bình sững lại: “Tại sao?”

Vân Tịch: “Vân phủ giờ đang gặp nguy nan, các thế lực rình rập như bầy sói dữ. Nếu như không liên hôn với Tiêu Thị thì tất cả bách tính Châu Vân đều gặp nguy”.

Ngô Bình nhìn cô hỏi: “Vân Tịch, không phải trước đó em đã từ chối sao? Lẽ nào giờ lại chịu khuất phục?”

Vân Tịch mắt ngấn lệ đáp: “Những ngày này em đã nghĩ kỹ rồi. Ngô Bình, cho dù em có trốn đi cùng anh thì sau đó sẽ ra sao? Tiêu – Vân hai nhà đều sẽ truy sát anh. Em không thể hại anh”.

Ngô Bình đáp: “Thật chẳng giống tính cách của Vân Tôn chút nào. Em đang nói dối, trong lòng em vẫn không muốn làm việc này, chỉ là sợ liên luỵ anh đúng không?”

Vân Tịch cúi đầu đáp: “Dù thế nào đi nữa em cũng không thể đi khỏi đây”.

Ngô Bình nắm chặt tay cô: “Em quên rồi sao? Anh là thần y mà”.

Vân Tịch sững lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Anh nói anh có thể giúp Vân Thị chữa bệnh cho lão tổ?”

Ngô Bình: “Anh chưa dám nói trước là sẽ chữa khỏi, nhưng chắc chắn sẽ không khiến mọi việc tệ hơn. Vân Tịch, anh và em cùng đi gặp lão tổ, biết đâu anh có thể giúp được”.

Trong mắt Vân Tịch bắt đầu xuất hiện một tia sáng. Cô ấy gật đầu thật mạnh, đáp: “Được, em đưa anh đi gặp lão tổ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK