Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Thượng Vũ là một cao thủ luyện khí, ông ta đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng hỏi: “Ông muốn làm gì?”

“Giết ông”. Xích Hà bình thản đáp, vừa nói vừa chưởng.

Liễu Kim Long giận dữ: “Cậu dám?”

Ông ta nhún người búng lên không, xông về phía Xích Hà. Giây phút ông ta tiếp cận Xích Hà thì bỗng nhiên có ảo ảnh của một võ thần xuất hiện sau lưng Xích Hà, ảo ảnh đó đấm một đấm lên ngực Liễu Kim Long.

“Bụp”.

Liễu Kim Long hừ lên khó chịu rồi bị bay ra mấy mét, va mạnh xuống sàn và nôn ra máu. Sau khi lên được bí cảnh, thực lực của ông ta tăng mạnh, nhưng lại không đỡ được quyền của đối phương.

“Rốt cuộc cậu là ai?”. Ông ta hét lớn.

Xích Hà không thèm quay người lại nhưng vẫn chưởng trúng người Chu Thượng Vũ, một tiếng “rắc” vang lên, xương cốt khắp người Chu Thượng Vũ gãy vụn, ông ta ngã khụy xuống đất như một đống bùn nhão, thất khiếu chảy máu nhiều không kể xiết.

Sau khi Xích Hà đánh chết Chu Thượng Vũ thì mới quay lại nhìn sang Liễu Kim Long, cười khẩy và nói: “Sao hả? Bây giờ ông còn cảm thấy tôi không còn tư cách nói ông nữa không?”

Liễu Kim Long hít một hơi thật sâu, nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, cậu đừng quá ngông cuồng”.

“Ngông cuồng? Đến cả ông còn không đỡ nổi một quyền của tôi, ở cái Trung Châu nhỏ bé này, còn ai có thể là đối thủ của Xích Hà tôi?”

“Cái thá như anh đây sao?”

Bỗng dưng, Ngô Bình bước vào phòng khách.

Liễu Kim Long nhìn thấy cậu thì thở phào, vội tiến về trước chào: “Công tử”.

Ngô Bình gật đầu, nói với Xích Hà: “Đánh chết người ở địa bàn của tôi, gan của anh cũng to đấy”.

Xích Hà cười lạnh lùng: “Từ lâu tôi đã nghe nói sau lưng Liễu Kim Long có một cao nhân, chắc người đó là cậu đúng không?”

Liễu Kim Long cười khẩy: “Xích Hà, trước mặt công tử, chút bản lĩnh đó của cậu chẳng đáng là gì”.

“Vậy sao?”. Xích Hà vốn không xem Ngô Bình ra gì, hắn đan tay trái vào tay phải, một ảo ảnh thần võ bỗng bay lên từ phía sau, đến cả Ngô Bình cũng cảm thấy bị uy hiếp.

“Phù thần?”. Ngô Bình nhìn thấy ảo ảnh võ thần thì một số thông tin liền lập tức xuất hiện trong đầu.

Xích Hà rất ngạc nhiên, nói: “Cậu biết phù thần sao?”

Từng có một số người gộp hình xăm và những lá bùa chung với nhau, tạo ra một loại phù thần rất kỳ lạ. Phù thần cũng giống như hình xăm, được xăm lên cơ thể con người nhưng lại có thể phát huy được tác dụng của một lá bùa.

Trên người Xích Hà có xăm một võ thần, lúc hắn cần dùng đến thì sẽ có thể giải phóng võ thần ra ngoài để chiến đấu.

Ngô Bình: “Tôi không chỉ biết mà tôi còn biết với thực lực của anh, vốn không thể chịu nổi phù thần này, tôi nói đúng chứ?”

Vẻ mặt của Xích Hà trở nên vô cùng khó coi, không sai, trước đây tu vi của hắn miễn cưỡng đạt đến Luyện Khí tầng ba, cũng có thể nói là cao thủ. Nhưng hắn may mắn, tình cờ có được một phù thần, nhờ đó có thể mượn sức mạnh của nó, nhẹ nhàng đánh bại rất nhiều cao thủ khác, bao gồm cả cao thủ như Liễu Kim Long.

Xích Hà bị Ngô Bình nói trúng tim đen thì lạnh lùng nói: “Vậy thì đã sao? Tôi vẫn có thể giết được cậu như thường”.

“Giết tôi?” Ngô Bình lắc đầu: “Anh đã đánh giá bản thân mình cao quá rồi”.

Xích Hà hét lớn, ảo ảnh võ thần đó bỗng xông qua.

Nhưng ảo ảnh võ thần đã đánh trật, vì Ngô Bình đột nhiên biến mất khỏi chỗ đứng. Tiếp ngay đó, Xích Hà bỗng thấy đau bụng, hắn bị Ngô Bình đấm ngã nhào. Lúc này hắn đau đớn vô cùng, cảm giác như đứt từng đoạn ruột, không ngừng sùi bọt mép và co giật.

Ngô Bình bình thản nói: “Phù thần rất mạnh nhưng anh quá yếu, đánh bại anh thì phù thần cũng trở nên vô dụng”.

Thì ra lúc nãy thứ mà phù thần tấn công chỉ là ảo ảnh mà Ngô Bình giải phóng ra, còn bản thân cậu thì đã mai phục bên cạnh từ lâu, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK