Ngô Bình luyện đan hết cả đêm nên rất mệt, anh nằm bẹp xuống chiếc ghế nằm bên cạnh, đợi Đường Băng Vân quay lại để cô ấy giúp anh xoa bóp.
Anh nằm chờ cả buổi, không đợi nổi nữa nên ngồi dậy định ra ngoài.
Lúc vừa đi đến cửa, tiếng Đường Thái Canh bên ngoài sân vọng vào.
“Ngô Bình!”
Anh vội đẩy cửa ra, tức khắc thấy Đường Thái Canh mặt mày hớn nở bước vào, vừa đến là lão vỗ mạnh vai anh mấy cái rồi nói: “Đan dược cậu luyện tuyệt lắm”.
Ngô Bình: “Chỉ là mới bắt đầu, sau này vẫn còn có thể cải thiện”.
Đường Thái Canh nghiêm nghị nói: “Phẩm cấp của đan dược phải giảm xuống một chút, không được luyện quá cao”.
Ngô Bình ngây ra: “Tại sao? Giảm phẩm cấp thì lãng phí dược liệu quá”.
Đường Thái Canh nói: “Đương nhiên cậu có thể luyện đan dược phẩm chất tốt hơn nhưng chúng ta giữ lại đan dược tốt để dùng, những loại có phẩm cấp kém thì đem bán”.
Đường Băng Vân đứng phía sau nói: “Chồng, ý của Canh Tổ là không thể để người ngoài được hời, đồ tốt là của Đường Môn chúng ta. Hơn nữa, nếu để bên ngoài biết chúng ta có một thầy luyện đan biết luyện được đan dược nhất phẩm thì sẽ khiến anh gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Thôi được, sau này tôi sẽ luyện hai loại đan dược: một loại tam phẩm, tứ phẩm và một loại nhất phẩm, nhị phẩm”.
Đường Thái Canh nói: “Ở Địa Tiên giới, đan dược tứ phẩm đều khá hiếm, tam phẩm thông thường chỉ xuất hiện ở hội đấu giá, sau này cậu luyện nhiều đan dược tứ phẩm, đồng thời luyện thêm một ít đan dược ngũ phẩm và tam phẩm”.
Đường Băng Vân nói: “Canh Tổ, người đã từng nói toàn bộ thu nhập từ việc luyện đan đều là của Ngô Bình”.
Canh Tổ cười nói: “Ta nói lời giữ lời, sau này thu nhập từ việc bán đan dược do Ngô Bình luyện đều là của cậu ấy. Đan dược mà Đường Môn chúng ta dùng sẽ giảm nửa giá so với thị trường, hai người thấy sao?”
Đường Băng Vân liền nói: “Canh Tổ, giảm năm mươi phần trăm hơi nhiều thì phải? Nhiều nhất giảm ba mươi phần trăm thôi, không thể hơn được nữa”.
Đường Thái Canh cạn lời, nói: “Băng Vân, mặc dù có câu nói con gái gả chồng như nước đổ khó hốt nhưng cũng không thể chỉ biết có Ngô Bình thế chứ, bốn mươi phần trăm đi, ba mươi phần trăm thì đắt quá”.
Đường Băng Vân mỉm cười, nói: “Được, vậy giảm bốn mươi phần trăm, sau này con sẽ ghi sổ những đan dược được lấy từ chỗ của Ngô Bình”.
Đường Thái Canh lắc đầu, nói: “Ầy, sớm biết thế này thì tôi đã bàn riêng với Ngô Bình rồi”.
Đường Thái Canh nói mấy câu rồi đi vội. Lão có đan dược thì đương nhiên phải nghĩ cách nhanh chóng đánh bóng tên tuổi cho Đường Môn.
Đường Thái Canh vừa đi, Ngô Bình nhìn ngang nhìn dọc rồi kéo Đường Băng Vân vào phòng, ôm lấy cô ấy: “Băng Vân, anh buồn ngủ, nằm với anh một lát đi”.
Đường Băng Vân đỏ mặt: “Để tối đi, bây giờ là ban ngày, em vẫn còn công việc”.
Ngô Bình không thèm quan tâm cô ấy nói gì, bế bổng người rồi đặt lên ghế nằm.
Vừa mới cởi đồ thì liền nghe bên ngoài có người ho.
Anh giận dữ hét lên: “Ai đó?”
Tiếng Mộ Dung Kiều truyền