Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu này anh thậm chí không còn gọi "anh ba" như trước đây nữa.

Từ Quý Phi biết, vì sự lạnh nhạt và bạc tình của mình mà tình nghĩa hai bên đã không còn nữa. Ông ấy rất hối hận, vì sao mình vừa trở thành Thiên Tiên đã khinh thường người anh em tốt trước đây? Lại còn yêu cầu Ngô Bình xin lỗi kẻ từng là đối thủ của anh?

Ông ấy còn muốn nói gì đó nhưng Ngô Bình đã dẫn Lưu Hải Vương bay lên không rồi.

Sau khi họ đi, bầu không khí im phăng phắc, một người nói: "Rốt cuộc... cậu ta là ai? Rõ ràng chỉ là một Địa Tiên, cùng lắm là cảnh giới Thần Hoá, nhưng lại có thể dễ dàng trấn áp Thiên Tiên, quá đáng sợ".

Từ Quý Phi thở dài, nói: "Tôi đã đánh giá thấp cậu ấy rồi!"

Một người nói: "Động tiên mà chúng ta phát hiện ra không thể để cậu ta được lời như thế. Bây giờ tôi sẽ tung tin ra ngoài, để những cao thủ khác mau tới giành!"

Từ Quý Phi xua tay: "Bỏ đi, giữ lại chút tình, sau này còn gặp mặt nhau được. Cậu ấy bây giờ, không phải là người chúng ta có thể chọc giận được đâu".

Mấy phút sau, Ngô Bình đã tới gần động tiên. Động tiên nằm trên một khu núi, xung quanh chẳng có người sinh sống, lối vào bị che lấp rất kín, vì thế cho nên từ trước đến nay cũng chỉ có mấy người bọn họ phát hiện ra thôi.

Lối vào lơ lửng giữa vách núi, một cái cửa động nghiêng lên trên. Người đứng phía trên sẽ không thấy được cửa động, chỉ khi xuống đến một độ cao nhất định thì mới thấy được.

Cửa động không lớn, chỉ đủ một người đi vào. Ngô Bình và Lưu Hải Vương kẻ trước người sau đi vào.

Vừa đi vào trong, trong này là một mặt đất bằng phẳng, dướt đất lót gạch ngọc thạch có phù văn, môi trường xung quanh trông có vẻ rất cổ xưa.

Lưu Hải Vương nói: "Chính là ở đây, phía trước có một cánh cửa, sau cánh cửa là phòng đá, bên trong có kha khá đan dược, nhưng bốn người chúng tôi đã chia đều hết rồi".

Ngô Bình ừm rồi nói: "Lúc ông tới đây có tu vi gì?"

Lưu Hải Vương: "Vừa thăng lên Địa Tiên".

Ngô Bình: "Ông đứng yên ở đây đợi tôi, đừng đi lung tung".

Lưu Hải Vương đâu dám nói không, đáp: "Rõ!"

Anh xuyên qua khu vực này, quả nhiên thấy một cánh cửa, sau cánh cửa là một phòng đá. Trong phòng đá không có lối ra vào nào khác.

Ra khỏi phòng đá, anh đi quanh một vòng, phát hiện còn có ba cánh cửa khác, nhưng trên cửa có cấm chế, cấm chế này rất kỳ diệu, đến mấy Thiên Tiên như Lưu Hải Vương còn không mở được.

Anh tới trước một cánh cửa kim loại có màu vàng xanh, ấn tay lên trên đó. Bất chợt, một luồng năng lượng kinh người truyền từ trong cửa ra, chấn động khiến cánh tay anh tê rần.

Một giây sau, cấm chế trên cửa bỗng biến mất, anh khẽ đẩy ra, cánh cửa lớn màu vàng xanh chậm rãi mở ra!

Anh đi vào trong cửa lớn thì phát hiện đây là một động tiên, trong động rất nhiều linh khí. Vừa đi vào anh đã ngửi thấy mùi của khoảng mười loại bảo dược và thần dược quý, ngoài ra còn có cả mùi đan dược!

"Rầm!"

Cánh cửa đằng sau lại đóng lại, Ngô Bình phát hiện cái động này rất lớn, ít nhất phải hơn mười nghìn kilomet vuông.

Anh đang định đi khám phá xung quanh thì đột nhiên có một luồng sáng vụt qua. Một đứa trẻ tóc buộc chỏm đang nhảy chân sáo về phía anh. Đứa trẻ này nhìn chỉ khoảng năm sáu tuổi, mặc quần màu đỏ, váy bên ngoài màu xanh, đi chân trần, da trắng nõn, đôi mắt to tròn và chiếc mũi cao y như từ trong tranh nhảy ra vậy.


Ngô Bình vừa nhìn đã biết đứa trẻ này chính là đứa trẻ nhân sâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK