Hồng Lăng gật gật đầu, cô ấy quay người, lộ ra vai trái, chỉ thấy trên vai trái của cô ấy có một huy hiệu y như này, màu mận chín, vô cùng rõ nét.
Ngô Bình gật gật đầu: “Hồng Lăng, em yên tâm, anh sẽ mau chóng tra ra được huy hiệu này của gia tộc nào”.
Những huy hiệu như này rất dễ nhận ra, Ngô Bình không hỏi nhiều người mà chỉ nghe ngóng lai lịch của nó. Huy hiệu này là vật sở hữu của nhà họ Ngọc ở Tiên giới. Nhà họ Ngọc là gia tộc khá lớn mạnh của Tiên giới, có một vị Đạo Tổ trấn giữ, hơn nữa còn từng sinh ra một vị Họa Thánh. Vì thế về sau nhà họ Ngọc chủ yếu kinh doanh thư họa.
Giống như thế tục, người tu hành cũng thích thư họa. Nhà họ Ngọc bởi vì có Họa Thánh, việc kinh doanh thư họa vô cùng phát đạt, trở thành gia tộc giàu có một vùng.
Nhà họ Ngọc không ở đại thế giới Trung Ương mà nằm ở đại thế giới Tử Nguyên, đại thế giới Tử Nguyên nằm giáp với đại thế giới Trung Ương, mặc dù không bằng đại thế giới Trung Ương nhưng cũng là một nơi vô cùng sầm uất.
Gia chủ hiện tại của nhà họ Ngọc còn cưới cô con gái của tiên đốc ở đại thế giới Tử Nguyên, có mối quan hệ này, địa vị của nhà họ Ngọc có địa vị ở đại thế giới Tử Nguyên rất cao, có rất ít thế lực dám khiêu khích nhà họ Ngọc.
Ngô Bình không luyện đan nữa, dẫn Hồng Lăng đến đại thế giới Tử Nguyên, tìm đến thành phố mà nhà họ Ngọc đang tọa lạc, Hội Thiên Thành.
Một phần ba nhà cửa và tài sản ở Hội Thiên Thành đều thuộc về nhà họ Ngọc, nhà họ Ngọc là gia tộc lớn nhất ở Hội Thiên Thành, ngay cả thành chủ cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu trước họ.
Đến trước cổng nhà họ Ngọc, Ngô Bình nhìn lướt qua rồi hỏi Hồng Lăng: “Bây giờ chúng ta vào trong rồi tìm bố mẹ của em?”
Hồng Lăng lắc đầu: “Anh à, anh đừng để lộ thân phận, cứ nói là đại ca của em. Em muốn biết trong lòng họ còn có em nữa không, còn chấp nhận em không”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Ừ, mọi chuyện đều nghe em vậy”.
Hồng Lăng đi đến trước cánh cổng cao, cánh cổng này rộng đến mấy trăm mét, có chín cửa tò vò, nền đất được lát bằng tiên thạch, có thêm bốn bức tượng thú dữ đứng đó.
Bước đến trước cổng, một người gác cổng nhìn hai người hỏi: “Làm gì đấy, không biết đây là cổng Ngọc phủ sao? Cách xa nơi này ra”.
Hồng Lăng: “Tôi là người nhà họ Ngọc, trước kia bị thất lạc, bây giờ quay về nhận người thân”.
“Nhận người thân?”, người gác cổng này nửa tin nửa ngờ, anh ta chỉ là một người ở tầng đáy xã hội không có khả năng phán đoán gì, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Cô có bằng chứng gì không?”
Hồng Lăng: “Trên vai tôi có dấu huy hiệu gia tộc của nhà họ Ngọc”.
Người gác cổng gật đầu: “Trên người nhà họ Ngọc đúng là có dấu vết huy hiệu, vậy cô đợi một lát, tôi đi báo chuyện này với quản gia”.
Lúc này, trong biệt thự của nhà họ Ngọc, một người đàn ông trung niên đang ôm một cậu bé chừng vài tuổi, tay phải cầm bút vẽ lên tường. Bức tranh của ông ta thoạt nhìn có vẻ chỉ là vài nét vẽ, thật ra lại tuyệt diệu đến khó tin, đã đạt đến mức đỉnh cao của hội họa.
Sau khi vẽ một con ngựa, người đàn ông nhấc bút lên, con ngựa này thế mà lại chuyển động, chạy ở trong thế giới của bức tranh, còn phát ra tiếng hí.