Đào Như Tuyết mỉm cười ngọt ngào: “Các bạn khác thì thay đổi nhiều”.
Lúc cô ấy nói chuyện, Ngô Bình phát hiện trên người cô ấy có ánh sáng sặc sỡ, ngoài ra anh còn ngửi thấy mùi thơm toả ra từ người cô ấy, mùi hương này giống hương hoa, khá thanh mát.
Ngô Bình thầm thấy nghi hoặc nên khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, sau đó anh nhìn thấy trong bụng của Đào Như Tuyết có một vật phát sáng.
Thứ này chỉ bé như ngón tay út, hình dạng thì giống một con côn trùng! Ánh sáng phát ra từ người nó.
“Reo giống cổ trùng ư?”, Ngô Bình lập tức nổi giận.
Truyền thừa mà anh nhận được cũng có ghi chép liên quan đến Cổ thuật, trong đó có nhắc tới cách luyện chế cổ trùng rất mạnh, đó là reo giống trùng.
Hành vi này rất tàn độc, vì phải reo vào trong cơ thể của phụ nữ, sau đó người ta sẽ cho cô gái đó nhiều thiên tài địa bảo để bồi bổ. Cổ trùng điên cuồng hấp thu dưỡng chất từ cơ thể mẹ, sau khi cổ trùng trưởng thành, người mẹ sẽ chết vì bị hút cạn máu và trở thành một cái xác khô.
Cảm thấy Ngô Bình có vẻ gì đó là lạ, Đào Như Tuyết mỉm cười nói: “Ngô Bình, khí chất của cậu khác xưa nhiều lắm”.
“Thế à?”, Ngô Bình rời mắt đi rồi nói: “Chắc vì tôi từng ngồi tù đó”.
Đào Như Tuyết hơi ngạc nhiên: “Cái gì? Khổ thân cậu, nhưng cậu là một người ưu tú, nhất định sẽ vượt qua ảm ảnh sớm thôi”.
Ngô Bình: “Cậu không cần an ủi tôi đâu, cậu không thấy hầu hết mọi người đều phớt tôi à?”
Lúc này, có một người thanh niên đi tới, thấy Ngô Bình ngồi đây, hắn cau mày rồi nói: “Cậu ra sau đi”, khẩu khí của hắn rất lớn, đã thế còn vênh mặt hất hàm.
Ngô Bình liếc nhìn thì biết đó là Trương Hậu Bảo, một người vừa đen vừa lùn, nhưng rất tự tin về bản thân. Nghe nói bố hắn là phó chủ tịch huyện Kim Hà của Vân Kinh, vì thế hắn luôn rất hống hách.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Biến sáng một bên, đừng động vào tôi”.
Trương Hậu Bảo ngẩn người, hắn tự thấy mình là một người khá có quyền uy ở lớp, vậy mà tên này dám trả treo ư?
Hắn cười lạnh nói: “Loại tù tội như cậu mà vẫn dám đến dự tiệc họp lớp à? So với những người có tương lai rộng mở như chúng tôi thì chắc cậu thấy tuyệt vọng lắm đúng không? Thế mà cậu dám ngồi cạnh hoa khôi, thấy có xứng không hả?”
Ngô Bình: “Hả? Cậu có tương lai rộng mở ư? Sao tôi không thấy nhỉ?”
Trương Hậu Bảo cười ha hả nói: “Nếu cậu muốn biết thì để tôi nói cho mà nghe. Bố rôi đã sắp xếp cho tôi xong cả rồi, tôi sẽ làm việc ở cục đất đai của huyện. Chưa tới ba năm nữa, tôi sẽ là nhân vật có máu mặt ở đây. Còn cái ngữ tù tội như cậu, học vấn không có, chắc chưa tìm được việc đâu đúng không?”
Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Tôi biết xem tướng đấy, tướng cậu khắc cả gia đình. Hôm nay, bố cậu sẽ mất chức vì cậu”.
Trương Hậu Bảo cười lạnh nói: “Cậu nói điên nói dại gì thế hả? Tưởng thế là hay à?”, hắn không hề tin lời của Ngô Bình, toàn nói láo.
“Thế ư?”m Ngô Bình lấy điện thoại ra rồi gọi cho Từ Thúc Khiêm.
Điện thoại kết nối, anh nói: “Ông tư, tôi muốn tố cao phó chủ tịch huyện Kim Hà”.
Từ Thúc Khiêm ngẩn ra: “Huyện Kim Hà ư? Có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình: “Chuyện là vậy, ông ta đã lợi dùng quyền hành để cho con trai mình làm việc ở cục đất đai, đồng thời hứa hẹn sẽ cho con mình thăng quan tiến chức trong một thời gian ngắn. À, con trai ông ta lái một chiếc xe hơn 500 nghìn, mỗi năm đều tiêu sài cả mấy trăm nghìn nữa. Tôi thấy thu nhập ở huyện không thể cao như vậy được, có khả năng là ông ta đã tham nhũng”.
Từ Thúc Khiêm là một người niêm khiết, ông ấy đã làm trong ngành 20 năm nhưng chưa từng tham ô một đồng nào, vì thứ ông ấy theo đuổi không phải là tiền bạc. Lúc này, nghe thấy cấp dưới có khả năng tham ô, ông ấy tức giận nói: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã cung cấp manh mối cho tôi, tôi sẽ cho người điều tra ngay”.