Ngô Bình: “Truyền thừa của Tam Thánh là cái gì?”
Phương Lập: “Tam Thánh Tông có một quy tắc, bất luận là kẻ nào, chỉ cần có thể tu luyện được những gì Tam Thánh để lại, là có thể kế thừa lại tài nguyên và truyền thừa của bọn họ”.
Sau đó ông giải thích ngắn gọn một chút, hóa ra, ba vị Thánh Nhân sáng lập ra Tam Thánh Tông trong thời gian không có Thánh Hoàng, vì thế căn cứ vào truyền thừa của Thánh Hoàng, bọn họ dùng hết cả đời sáng tạo ra một loại tuyệt kỹ công pháp chưa từng có từ trước đến nay, nhưng công pháp này đòi hỏi người tu hành cực cao, cho dù con cháu và truyền nhân của bọn họ cũng không thể đạt được yêu cầu.
Vì thế, ba vị Thánh Nhân đã lập ra Tam Thánh Tông, với mục đích là tìm kiếm Thiên Kiêu có tư chất thích hợp có thể tu luyện loại công pháp này. Tuy nhiên, đã trôi qua hàng vạn năm, Tam Thánh Tông đã trải qua vô số vị tông chủ cùng với vô số đệ tử thiên tài, vậy mà lại không thể tìm ra được một vị có thể chân chính tu luyện được công pháp này. Chỉ vì, tuyệt học của Tam Thánh quá khó khăn, trước đó từng có một vị Tuyệt Thế Thiên Kiêu tu luyện thử, nhưng ba năm cũng không có kết quả. Sau đó, người kia đã trở thành một vị Chúa Tể cường đại.
Ngô Bình: “Ngay cả tư chất của Chúa Tể cũng không thể tu luyện, công pháp này cũng khó khăn quá rồi”.
Phương Lập: “Nhưng chủ nhân, thành tích của cậu ở Học viện cũng không kém gì Thánh Hoàng!”
Ngô Bình nghĩ một hồi, hỏi ông: “Tôi có thể đi bất cứ lúc nào?”
Phương Lập: “Con người của Phương Tất Viễn rất giỏi dùng thủ đoạn mượn sức người khác, chủ nhân chỉ cần đưa ra chuyện này, hắn nhất định sẽ mời chủ nhân đi thử một chút”.
“Bộ công pháp này tên gì?”, cậu hỏi.
“Cấm Thiên Thần Công!”. Phương Lập nói: “Một khi luyện thành công công pháp này, là có thể có được sức mạnh mà chỉ Thánh Hoàng mới có thể thức tỉnh, sức mạnh của Cấm Thiên!”
Ngô Bình cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Người tu vi thấp có thể tu luyện được sức mạnh Cấm Thiên sao?”
Phương Lập: “Tam Thánh Tổ Sư đã vất vả sáng lập ra thần công này, đã nói lên một chuyện nhất định sẽ có người tu luyện được nó. Nói trắng ra là, Cấm Thiên Thần Công là công pháp nghịch thiên dùng để bồi dưỡng Thánh Hoàng tương lai”.
Ngô Bình suy tư một lát, nói với Phương Tất Viễn: “Nghe nói Tam Thánh Tông có Thánh Nhân để lại công pháp, trên vạn năm vẫn chưa có người tu luyện thành công, chuyện này có đúng không?”
Phương Tất Viễn cười nói: “Đúng thật là có loại công pháp này! Thật ra thường có Thiên Kiêu của các tông môn khác đi luyện thử, chỉ là chưa từng có ai tu luyện thành công”.
Hắn ta lại nói: “Nhưng Ngô công tử cậu đây chính là đệ tử Học viện, nói không chừng có thể đánh vỡ cục diện này. Không biết Ngô công tử có hứng thú đi Tam Thánh Tông của ta thử một lần?”
Ngô Bình: “Có thể sao?”
Phương Tất Viễn cười “ha ha”: “Đương nhiên là có thể. Đệ tử ngoại tông muốn tìm hiểu công pháp của Tam Thánh Tông của ta đều phải giao nộp một số tiền. Nhưng Ngô công tử là khách quý, có thể miễn phí”.
Du Thành Ngô cũng cười nói: “Không sai, nếu cậu em Ngô đi, thật sự khiến cho người ta mong chờ”.
Hắn đập bàn một cái: “Chúng ta đi ngay bây giờ đi, Du trưởng lão, nhờ ông dẫn đường”.
Cứ như thế, đoàn người rời vương cung, đi đến Tam Thánh Tông. Tam Thánh Tông nhờ một ít truyền thừa và tài nguyên mà Tam Thánh để lại, cùng với ảnh hưởng cực lớn của truyền thừa của Tam Thánh, vẫn luôn phát triển mạnh mẽ, cho đến hôm nay đã trở thành một đại tông môn có trên vạn danh đệ tử các cấp. Người Tam Thánh Tông tuy không tu luyện được Cấm Thiên Thần Công, nhưng các công pháp khác của Tam Thánh Tông đều rất mạnh mẽ.
Trước một cung điện khổng lồ của Tam Thánh Tông, có thể nhìn thấy được có người đi vào, cũng có người ủ rũ cụp đuôi mà đi ra. Những người đó đều là Thiên Kiêu đến từ khắp nơi trên Thánh Cổ Đại Lục, bọn họ đều muốn thử một lần. Dẫu sao, lỡ như thành công thì sao?
Phương Tất Viễn cười nói: “Ngô công tử, cậu xem những người này, đều là Thiên Kiêu từ khắp các nơi. Trong số những người bọn họ, có người vì để tạo điều kiện cho việc tìm hiểu tuyệt học, bọn họ thậm chí còn gia nhập Tam Thánh Tông, trở thành đệ tử của tông ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Tuyệt học ở bên trong điện sao?”